Nhưng mà hiện tại, Đàm Tiểu Ân như vậy, cô ta lại cảm giác mình hình như coi thường Đàm Tiểu Ân mất rồi!
Lúc Đinh Cẩn tiến vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân lại ngồi ở bên cạnh Dương Nhạc Linh, hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.
Cái này làm cho hắn không nhịn được nhíu mày một cái.
Bây giờ trong nhà đều hận Dương Nhạc Linh muốn chết, Đàm Tiểu Ân có phải là quên cái gì rồi không?
Bữa cơm này Đàm Tiểu Ân ăn rất cơm, Đàm Tiểu Ân cùng Lâm Vi từ phòng ăn đi ra, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh của Dương Nhạc Linh, “Tiểu Thu.”
Đàm Tiểu Ân cùng Lâm Vi dừng bước lại, rất nhanh, Dương Nhạc Linh liền đi tới,cô ta hướng về phía Lâm Vi cười một tiếng, nói: “Cô muốn nói chuyện riêng với Tiểu Thu một chút, có được không?”
Lâm Vi nói: “Được ạ.”
Lâm Vi đi ra chỗ khác, Đàm Tiểu Ân nhìn Dương Nhạc Linh, Dương Nhạc Linh hướng về phía cô khẽ mỉm cười, “Tiểu Thu.”
“Cô Dương có chuyện gì sao?” Giọng nói của Đàm Tiểu Ân mang theo vài phần ngụy trang lễ phép.
Dương Nhạc Linh nói: “Thật ra cô có chuyện muốn nhờ em giúp một tay.”
“Giúp?” Đàm Tiểu Ân cảm thấy buồn cười,người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà cảm thấy mình sẽ giúp cô ta?
Dương Nhạc Linh ôn nhu thỉnh cầu nói, “Em có thể giúp cô nói với Minh Triết một tiếng về chuyện công ty của ba cô không!”
Giống như đây chỉ là một chuyện Đàm Tiểu Ân nên làm, cô ta căn bản không cảm thấy thỉnh cầu này của cô ta, có hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378940/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.