Trong lòng Đinh Cẩn rất ủy khuất, không muốn nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy hắn như vậy, nhớ tới hắn gần đây thật sự khá ngoan ngoãn, thay hắn giải thích: “Có Minh Triết bên cạnh con, còn ai dám bắt nạt con chứ!.”
“Không có là tốt rồi.” Bà Âu nói: “Nếu có, con cũng đừng bao che cho nó làm gì. Thằng nhóc này hồi bé còn ngoan ngoãn, càng lớn càng chẳng ra gì.”
“…”
Bà Âu hỏi chuyện của Đinh Cẩn xong, ánh mắt rơi vào trên người Âu Châu Du, “Trường Bình lại đi rồi hả?”
Âu Châu Du đáp một tiếng, “ở Thủ đô có một số việc, anh ấy phải qua xử lý ạ.”
“Con làm sao mà mặt mày ủ dột thế kia? Ai chọc giận con rồi hả?” Bình thường Âu Châu Du nói rất nhiều, rất biết điều chỉnh bầu không khí, hôm nay lại vô cùng an tĩnh, rất trầm mặc, thoạt nhìn, giống như tức giận ai đó.
Âu Châu Du nghe bà Âu hỏi xong, mới ngẩng đầu lên, “Hôm nay con đi gặp Dương Nhạc Linh.”
Nhắc tới cái tên này, mọi người đều sững sờ, bầu không khí đang ấm áp, trong nháy mắt lạnh xuống.
Âu Châu Du nói tiếp: “con đang hối hận, ban đầu bị mù mắt hay sao mà giới thiệu cô ta cho Âu Minh Triết. ”
Một người làm ra chuyện sai lầm, nếu biết hối cải, vậy còn tốt. Nhưng đằng này, Dương Nhạc Linh lại thản nhiên coi việc cô ta làm là việc hiển nhiên, không mảy may áy náy.
Giống như chuyện cô ta đào hôn, chẳng qua là vì Âu Minh Triết tàn tật mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378936/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.