Đàm Tiểu Ân ngẩng đầu lên, hôn lên má anh, “Coi như anh cả đời đều không đứng lên nổi, em cũng muốn ở bên anh. Mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, ở trong lòng em, anh là tốt nhất.”
Nhất là hôm nay thấy thái độ của Dương Nhạc Linh, làm cho cô rất muốn, rất muốn ở bên cạnh anh, yêu anh, chăm sóc cho anh cả đời.
Ông xã của cô tốt như vậy…
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ xấu xa kia dám ghét bỏ anh?
Âu Minh Triết nhìn cô, luôn cảm thấy cô ấm áp giống như mặt trời nhỏ, “Ở trên đời này, chắc chỉ có em mới ngốc như vậy thôi?”
Đàm Tiểu Ân ủy khuất: “anh còn nói em ngốc?
“Ngốc chết đi được.” Anh trở mình, ép cô dưới thân thể anh, đặt nụ hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, cái lưỡi nóng bỏng,linh hoạt quấn quýt với lưỡi cô một cách tham lam, rất lâu, mới lên tiếng, “TTiểu Thu.”
“Ừ?”
“… Đừng bao giờ rời bỏ anh.”
Thanh âm của anh khàn khàn, một câu nói, mà làm cho Đàm Tiểu Ân hốc mắt trở nên ươn ướt, cô đáp “Được.”
Cô sẽ không bao giờ rời xa anh, dù vì bất cứ lý do gì.
Anh cả đời này không đứng lên nổi cũng không liên quan, cô sẽ bên cạnh anh, cả đời làm tiểu bảo bối của anh,làm cô vợ bé nhỏ của anh.
Câu trả lời của anh càng kích động hơn, nụ hôn của anh sâu hơn, cuồng nhiệt và nóng bỏng, từ môi, trượt xuống xương quai xanh, xuống chút nữa… Hận không thể ở trên người cô lưu lại dấu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378930/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.