Chương trước
Chương sau
Trong đầu của Đàm Tiểu Ân nổi lên vài hình ảnh không thể miêu tả, cô vội vàng nói: “Không phải… Em… Bà dì của em lại đến thăm rồi!”
“…” Âu Minh Triết nhìn cô, “Ồ.” một tiếng
Thoạt nhìn rất mất hứng!
Đương nhiên, vui mới lạ đó!
Đàm Tiểu Ân thấy anh một mặt thất vọng, dụ dỗ nói: “em cũng không có cách gì, không thì em hôn anh một cái coi như bồi thường được không?”
Âu Minh Triết nhìn bà xã trong ngực mình, không ăn được thịt, tạm thời ngửi mùi thịt cho đỡ thèm… Cũng được!
Đàm Tiểu Ân thấy anh ngầm thừa nhận, ngẩng đầu lên, hôn lên má anh một cái.
Âu Minh Triết trầm giọng nói: “chỉ thế thôi à?”
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?” Đàm Tiểu Ân nói: ” nếu anh làm tiếp mà có thể nhịn được bước cuối cùng, em cũng không ngại đâu.”
Anh tự phóng hỏa thì anh phải tự cứu hỏa, em không dập lửa hộ anh đâu.
Âu Minh Triết: “…”
Tính toán một chút!
“Đi ngủ.”
Đàm Tiểu Ân cầm điện thoại di động, “Chờ một chút, Đàm Thanh Đức còn chưa trả lời tin nhắn của em”
Âu Minh Triết đem cô ôm vào trong ngực, đầu của cô ở dưới cằm của anh, hai người rất thân mật.
Gần đây trời lạnh, buổi tối nằm chung một chỗ, cảm giác vô cùng ấm áp.
Đàm Tiểu Ân rất sợ lạnh, năm trước mùa đông, mới vừa vào Đông, chỉ là nghĩ đến mùa đông mấy tháng, liền cảm thấy khó chịu.
Mà bây giờ, có anh ở bên cạnh, phát hiện mùa đông cũng không đáng sợ như vậy.
Hai người chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Đàm Thanh Đức trả lời tin nhắn, Đàm Tiểu Ân có chút không yên tâm, ngồi dậy, “em gọi điện thoại cho nó.”
Đàm Thanh Đức bình thường trả lời tin nhắn rất tích cực.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân ngồi dậy, gọi đến điện thoại của Đàm Thanh Đức.
Thoạt nhìn,cô rất lo lắng cho người em trai này.
“A lô.” Một hồi lâu, điện thoại mới được nhận, nhưng mà, lại không phải là thanh âm của Đàm Thanh Đức.
Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, hỏi: “Đây có phải là điện thoại của Đàm Thanh Đức không ạ?”
“Vâng, phải tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt cao, bị ngất, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe xong vô cùng hoảng loạn.
Tối hôm qua Đàm Thanh Đức tới nhà hình như có chút biểu hiện của cảm mạo, thấy không nghiêm trọng, Đàm Tiểu Ân cũng không để ở trong lòng, làm sao cả ngày, liền phải nằm viện?
Đàm Tiểu Ân hỏi địa chỉ, từ trên giường bò dậy, nói với Âu Minh Triết: “Thanh Đức bị bệnh, em đi bệnh viện xem nó. Ba mẹ em không ở bên này, cũng chỉ có em ở đây.”
Âu Minh Triết nói: “anh đi cùng em.”
“Không cần.” Đàm Tiểu Ân nhìn anh, nói: “anh nghỉ ngơi sớm đi, để tài xế đưa em tới đó là được. Bây giờ cũng muộn lắm rồi.”
“Vậy… Trên đường cẩn thận một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.