Hắn còn tỏ ra tội nghiệp nói: “Ban đầu là cậu dậy cháu đánh cờ!lúc nào cậu không có người đánh cờ cùng đều kéo cháu đi đánh cờ. giờ cậu có vợ rồi, lại không thèm đoái hoài đến cháu nữa! Cậu, có phải là cậu không còn thích cháu nữa rồi phải không?”
“…” Đàm Tiểu Ân mộng mị nhìn Đinh Cẩn.
Cái gì gọi là không còn thích nữa hả?
Đừng có dùng từ ngữ mập mờ như vậy có được không?
cô sẽ ghen đấy!
Một lát sau, Đàm Tiểu Ân mới phát hiện, Đinh Cẩn đây là đang làm nũng với Âu Minh Triết sao?
Hết lần này tới lần khác hắn chìa gương mặt đó ra làm nũng, đáng nhẽ phải vô cùng đáng ghét, nhưng hắn lại làm cho người ta không ghét nổi.
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn cố ý quấy rối, chỉ cảm thấy bất lực với hắn, “Cháu đi ra ngoài trước đi!”
“Có phải là cậu cảm thấy bây giờ không phải là đối thủ của cháu nữa nên mới đuổi cháu ra ngoài không?” Đinh Cẩn dứt khoát dùng phép khích tướng.
Âu Minh Triết: “…”
Thua?
Âu Minh Triết mà sợ thua Đinh Cẩn sao?.
Nhất là có Đàm Tiểu Ân ở chỗ này, anh mà không đáp ứng, vợ anh lại tưởng anh sợ thua Đinh Cẩn thật!
“Đem cờ ra đây.”
Ngược lại, bị Đinh Cẩn phá đám, muốn” ăn thịt ” Đàm Tiểu Ân cũng không được, hôm nay anh phải dậy cho Đinh Cẩn học làm người mới được.
Đàm Tiểu Ân không nghĩ tới Âu Minh Triết lại đồng ý thỉnh cầu của Đinh Cẩn, “anh muốn đi đánh cờ thật à?”
“lâu rồi không chơi, vừa vặn luyện tay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378892/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.