Chương trước
Chương sau
“Cháu đỡ nhiều rồi ạ!” Cô chẳng qua là quá mệt mỏi, mới phát sốt. Cũng không phải bệnh nặng gì.
Dì Ngô ngồi xuống bên cạnh Đàm Tiểu Ân, “cháu đi nghỉ ngơi đi, để dì làm cho.”
Nhìn thấy Đàm Tiểu Ân bị bệnh còn phải làm việc, dì vô cùng đau lòng.
Đàm Tiểu Ân nói: “Thật sự không cần đâu ạ.”
Hai người lôi qua kéo lại, Âu Minh Triết di chuyển xe lăn đi qua.
Anh dậy sớm hơn Đàm Tiểu Ân,vừa rồi có chút chuyện phải ra phòng làm việc.
“Sao thế?”
Dì Ngô thở dài một cái, “con bé bị bệnh mà cứ đòi tự giặt ga trải giường, dì bảo giặt giúp mà nó không chịu.”
Âu Minh Triết nói: “dì đi chuẩn bị chút đồ ăn, chắc cô ấy đói rồi.”
“Được rồi.”
Sau khi dì Ngô rời đi, Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, nhìn Đàm Tiểu Ân, “em đang làm gì đấy?”
Đàm Tiểu Ân đổ bột giặt lên ga, cảm thấy vô cùng buồn bực, giặc từ nãy đến giờ mà ga trải giường vẫn không thể nào sạch nổi vết máu lưu lại trên chiếc ga trải giường trắng tinh tối qua của cô.
Cô nói: “Ga trải giường bị bẩn rồi, em sợ gì Ngô nhìn thấy thứ đó.”
Âu Minh Triết nhìn ga trải giường bị ngâm trong chậu nước, anh trêu chọc nói: ga trải giường trong nhà đều là loại phải giặt khô, em ngâm như thế thì hỏng hết rồi còn gì nữa. ”
“…”
Đàm Tiểu Ân vội vàng vớt ga trải giường lên, “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ phải vứt đi?”
Ga trải giường lúc trước của cô đều giặt nước, không nghĩ tới ga trải giường còn có nhiều loại như vậy.
“Vứt đi?” Âu Minh Triết nhìn cô, biểu tình ngưng trọng, “em biết bộ ga trải giường này bao nhiêu tiền không? Đi học cô giáo không dạy em phải biết tiết kiệm à?”
Đàm Tiểu Ân lúc đầu cũng xót xa vô cùng khi nghĩ phải vứt đi,nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Âu Minh Triết, đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng?
“Anh mắng em?”
Lúc ở trên giường dịu dàng ôn nhu lắm cơ mà, xuống khỏi giường cái đã mắng cô!
“…” Âu Minh Triết nghẹn một cái, nói: “anh chẳng qua xót em, ốm rồi còn chạy đi giặt ga trải giường?”
“em cũng đâu muốn giặc đâu.” Đàm Tiểu Ân nói: “không thể để dì Ngô nhìn thấy , Tất cả là tại anh hết!”
trong sạch của cô giữ gìn nhiều năm như vậy, đều hủy ở trên tay anh rồi.
Vất vả đi giặt ga trải giường lại còn bị anh ghét bỏ!
Âu Minh Triết nhìn thấy cô tức giận liền nói: “Được, là lỗi của anh hết, đừng giận anh nữa. Đi ăn cơm đã, được không?”
Cô chưa ăn sáng, lúc này hẳn là rất đói rồi.
Đàm Tiểu Ân trừng mắt liếc anh một cái, mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Dưới phòng ăn, Âu Minh Triết ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dáng ăn cơm của cô, ôn nhu cười một tiếng.
Cô hôm nay thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với hôm qua nhiều.
Ngày hôm qua còn ủ rũ như cây héo, nhưng hôm nay lại tràn đầy sức sống.
Âu Minh Triết hỏi: “Ăn có ngon không?”
“Ngon.” Đàm Tiểu Ân nhu thuận gật gật đầu, lại bưng nước trái cây lên, uống một hớp lớn.
Lúc Hai người ăn cơm, bầu không khí vô cùng vui vẻ ấm áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.