Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, nghe cô nói như thế, nếu như không phải là mình gọi điện thoại cho cô, chắc cô còn không nhớ anh đang đợi cô ở nhà.
Khi nào về nhà em sẽ nói với chú sau,giờ em đang bận,em cúp máy trước nhé.
Đàm Tiểu Ân cũng không giải thích nhiều, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Âu Minh Triết nhìn điện thoại di động, đôi mắt tối xuống.
Lý Sơn từ bên ngoài đi vào, Ngài Âu.
Mới vừa nhìn thấy Âu Minh Triết, Lý Sơn liền sửng sốt.
Mới vừa rồi còn vui vẻ,còn đợi Đàm Tiểu Ân về, hiện tại làm sao lại đột nhiên trở nên u ám thế kia.
Âu Minh Triết nhìn tranh vẽ cô, cô ấy nói tối nay cô ấy không về.
Lý Sơn nhớ tới buổi sáng Đàm Tiểu Ân trêu tức Âu Minh Triết hỏi, Không phải là vì buổi sáng nói, nên mới không về chứ
Đàm Tiểu Ân nói, buổi tối không trở lại, còn nói đi tìm anh đẹp trai đi chơi.
Lý Sơn giọng điệu cứng rắn, mới vừa nói xong, liền bị Âu Minh Triết hung hăng trừng một cái.
Lý Sơn cảm giác rất oan uổng, cũng không phải là anh ta nói như vậy, mà là, Đàm Tiểu Ân buổi sáng đã nói nói như vậy.
Anh ta chỉ đoán thôi mà!
Anh ta nhìn Âu Minh Triết, không dám nhìn vào ánh mắt của Âu Minh Triết tôi đi bảo dì Ngô nấu gì cho anh ăn.
Mọi người chờ Đàm Tiểu Ân về nấu cơm tối, kết quả, đến giờ còn chưa về, cả nhà sắp chết đói hết rồi.
Sau khi Lý Sơn rời khỏi đó, Âu Minh Triết thu gọn mấy bức tranh anh vừa vẽ vào, tâm tình không tránh khỏi phiền não.
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân không giữ lời hứa với anh.
Trọng điểm là, mới vừa anh gọi điện thoại cho cô, cô thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không có, liền cúp điện thoại.
Anh có một loại cảm giác bị ngó lơ.
Bình thường ở trước mặt anh, một điều chú hai điều ông xã
Nhưng mà, thời khắc này, anh lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, một Đàm Tiểu Ân không ở trước mặt anh sẽ như thế nào.
Cô mới mười tám tuổi, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu, có phải sự dịu dàng của cô đối với anh, cũng chỉ là giả vờ?
Thật sự thì cô rất đáng ghét anh, rất ghét?

Trong phòng, Lâm Vi đi vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân vẫn ngồi trước máy tính, “Tiểu Ân, cậu không đi ăn cơm sao?”
Đàm Tiểu Ân nhìn máy tính, tiểu thiên tài gửi một tin nhắn cho cô: An An, cô bị ‘Lạc Tuyết’ để ý tới rồi, cô ta muốn cho cậu tiêu tùng.
Đàm Tiểu Ân nhíu mi: “Cô ta sao lại để ý tôi?”
Từ xế chiều, Facebook của cô không biết từ đâu kéo đến một đám Anti-fan, thậm chí còn mắng nhiếc cô thậm tệ.
Lâm Vi nhìn cô không có trả lời, nói tiếp: “cậu không sao chứ?”
Chín giờ rồi mà Đàm Tiểu Ân còn chưa ăn cơm.
“Mình không đói.” Đàm Tiểu Ân lơ đãng trả lời Lâm Vi một câu.
Cô hiện tại nội tâm chỉ có một loại cảm giác tan vỡ, cảm thấy mọi sự cố gắng của cô thời gian qua đều sụp đổ.
Tiểu thiên tài là người bạn trên mạng cô đã quen lâu ngày, cùng là làm truyền thôn, nhân phẩm không tệ, bình thường giúp đỡ cô rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.