Hơn nữa, nghe cô nói như thế, nếu như không phải là mình gọi điện thoại cho cô, chắc cô còn không nhớ anh đang đợi cô ở nhà.
Khi nào về nhà em sẽ nói với chú sau,giờ em đang bận,em cúp máy trước nhé.
Đàm Tiểu Ân cũng không giải thích nhiều, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Âu Minh Triết nhìn điện thoại di động, đôi mắt tối xuống.
Lý Sơn từ bên ngoài đi vào, Ngài Âu.
Mới vừa nhìn thấy Âu Minh Triết, Lý Sơn liền sửng sốt.
Mới vừa rồi còn vui vẻ,còn đợi Đàm Tiểu Ân về, hiện tại làm sao lại đột nhiên trở nên u ám thế kia.
Âu Minh Triết nhìn tranh vẽ cô, cô ấy nói tối nay cô ấy không về.
Lý Sơn nhớ tới buổi sáng Đàm Tiểu Ân trêu tức Âu Minh Triết hỏi, Không phải là vì buổi sáng nói, nên mới không về chứ
Đàm Tiểu Ân nói, buổi tối không trở lại, còn nói đi tìm anh đẹp trai đi chơi.
Lý Sơn giọng điệu cứng rắn, mới vừa nói xong, liền bị Âu Minh Triết hung hăng trừng một cái.
Lý Sơn cảm giác rất oan uổng, cũng không phải là anh ta nói như vậy, mà là, Đàm Tiểu Ân buổi sáng đã nói nói như vậy.
Anh ta chỉ đoán thôi mà!
Anh ta nhìn Âu Minh Triết, không dám nhìn vào ánh mắt của Âu Minh Triết tôi đi bảo dì Ngô nấu gì cho anh ăn.
Mọi người chờ Đàm Tiểu Ân về nấu cơm tối, kết quả, đến giờ còn chưa về, cả nhà sắp chết đói hết rồi.
Sau khi Lý Sơn rời khỏi đó, Âu Minh Triết thu gọn mấy bức tranh anh vừa vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378878/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.