Làm sao còn có thể đi so đo quá khứ của cô cùng Đinh Cẩn?
Vũ Minh Hân không dám tin nhìn Âu Châu Du, một hồi lâu không biết nên nói gì nữa.
Âu Châu Du nói: “cô cũng sấp tuổi Bảo Bảo nhà tôi, một cô bé, nên có bộ dạng của một cô bé, đừng suốt ngày tính kế hại người. Đàm Tiểu Ân nếu như đã gả vào Nhà họ Âu, là người của Nhà họ Âu chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt con bé, hy vọng cô sống an phận.”
Âu Châu Du nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Vũ Minh Hân một mình ở trong phòng, nắm chặt tay, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Đàm Tiểu Ân cuối cùng, lại tìm một cái núi dựa lớn như vậy, mình có cố gắng thế nào, cũng không làm gì được Đàm Tiểu Ân.
Âu Châu Du từ phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy Đinh Cẩn đang ở cửa, tựa hồ là không yên lòng chuyện của Vũ Minh Hân.
Hắn nhìn thấy Âu Châu Du, “Mẹ.”
Âu Châu Du đi tới, nhìn con mình, lúc trước không biết giữa Đinh Cẩn và Đàm Tiểu Ân xảy ra chuyện gì, làm rất nhiều chuyện làm cho hắn khổ sở.
Chị hướng về phía Đinh Cẩn ôn nhu nói, “nếu mệt, thì về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Đinh Cẩn nói: “Vũ Minh Hân thế nào rồi?”
“Không có việc gì, mẹ nói chuyện với cô ta rồi.” Ai mà chẳng có thể diện,chị tin Vũ Minh Hân cũng biết nặng nhẹ.
Nghe được mẹ nói như vậy, Đinh Cẩn cũng yên tâm một chút.
Cậu cùng Đàm Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378857/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.