“Phụ nữ bây giờ thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, vì tiền, tình nguyện gả cho một người tàn phế?”
“Tàn phế thì sao? Người ta là thiếu phu nhân của Nhà họ Âu đấy, sau này vinh hoa phú quý cả đời. Cô có muốn cũng chẳng có cửa đâu ” Giọng người kia vô cùng mỉa mai.
“Em cũng đâu thiếu tiền, bắt em thủ tiết mà sống, em thà chết còn hơn!”
…
Hôm nay Bà Đàm cũng tới, mặc dù trước đó Đàm Tiểu Ân nói muốn cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau đó Tôn Tình nói, nếu như cô kết hôn, cha mẹ ruột mình cũng không đến, sẽ truyền ra lời ong tiếng ve.
Tôn Tình bảo đảm, sẽ không để cho Bà Đàm gây chuyện, lại cộng thêm nhớ tới bình thường, mẹ đích xác rất sợ Tôn Tình, Đàm Tiểu Ân mới miễn cưỡng đồng ý.
Giờ phút này nghe xong những lời này, mặt của Bà Đàm đã sớm đen như đít nồi.
Hôm nay họ hàng đến tham dự hôn lễ đều đỏ mắt ghen tị, kết quả Âu Minh Triết vừa ra, hết thảy tất cả đều thay đổi.
Nhưng mà có Tôn Tình ở đây, bà ta lại không dám phát tác.
…
Tay Đàm Tiểu Ân nắm chặt thành quả đấm, đợi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng đến ngày gả cho Âu Minh Triết, tim cô đập bịch bịch như đánh trống cái.
Những người đó nói cũng không to lắm, cô lại đang quá hồi hộp, cái gì cũng không nghe thấy.
Hôn lễ rất lớn, thảm đỏ rất dài, Âu Minh Triết ở đó chờ nắm tay cô. Đàm Tiểu Ân cảm giác mình như vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378851/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.