Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Tả Dục, “cậu tại sao còn chưa đi?.”
Tả Dục không để ý Lâm Vi, nhớ tới mục đích mình tới tìm Đàm Tiểu Ân: “tôi tới là muốn hỏi cậu, có muốn đi cùng xe của bọn tôi không.”
Đàm Tiểu Ân nói: “Các cậu?”
“Có cả Đinh Cẩn.” Tả Dục nhìn cô, biết cô cùng Đinh Cẩn là người một nhà, cho là nhắc tới tên của Đinh Cẩn, cô sẽ yên tâm một chút.
Kết quả, Đàm Tiểu Ân vốn định đi nhờ, nghe được tên của Đinh Cẩn, vẫn là lắc đầu một cái, “không cần đâu”
Đàm Tiểu Ân trực tiếp ra trạm xe buýt, lúc này cũng không tính là quá muộn, đón xe về nhà vẫn còn kịp, chẳng qua là so với ngồi xe thì tốn nhiều thời gian hơn.
Đàm Tiểu Ân lúc về đến nhà, Lý Sơn mở cửa cho cô, thấy cô, anh ta có chút ngoài ý muốn, “Phu nhân, cô sao lại trở về rồi?”
Anh ta gọi điện thoại, hỏi Đàm Tiểu Ân có cần tới đón cô không, Đàm Tiểu Ân bảo ngày mai mới trở về, kết quả, một cái chớp mắt, người liền xuất hiện rồi.
Đàm Tiểu Ân nói: “Em không phải sợ anh đi đón tôi quá phiền toái sao? Liền tự mình trở về cho nhanh.”
Lý Sơn nhức đầu, “trễ như vậy trở lại, Ngài Âu biết, sẽ rất lo lắng.”
Cô dù sao cũng là một cô gái nhỏ.
Đàm Tiểu Ân hỏi: “chú ấy đâu rồi? Đã ngủ chưa?”
“Tiên sinh tối nay có chút không thoải mái, ngủ sớm rồi.”
lúc này đã hơn mười một giờ.
“Thân thể của chú ấy không có sao chứ?” Nghe nói Âu Minh Triết không thoải mái, Đàm Tiểu Ân tràn đầy lo lắng.
“Vấn đề không lớn, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều.” Lý Sơn giọng điệu cứng rắn mới vừa nói xong, Đàm Tiểu Ân rất nhanh đã chạy lên lầu.
Cô rón rén đi phòng ngủ của Âu Minh Triết, nhìn thấy anh nằm ở trên giường, ngủ rất say.
Đại khái hơn hai giờ đêm, Âu Minh Triết rốt cuộc tỉnh ngủ, trở mình, lại phát hiện trong ngực không biết lúc nào, có thêm một con mèo con mềm mại…
Trong phòng không có mở đèn, một mảnh đen như mực.
Anh ngửi được mùi hương thoải mái quen thuộc, biết đây là Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân đôi tay vòng ở trên eo anh.
Âu Minh Triết đầu tiên là hơi sững sờ, trong lòng ngay sau đó tràn đầy nghi hoặc.
Lý Sơn nói, Đàm Tiểu Ân phải ngày mai mới trở lại.
Bây giờ còn là nửa đêm, cô làm sao lại ở đây?
Đàm Tiểu Ân ôm chặt hông của anh, rất là ỷ lại vào anh. Nếu như không phải là đối với anh vô cùng tín nhiệm, cô sẽ không ôm lấy anh như vậy.
Nghĩ tới đây, Âu Minh Triết cảm thấy ấm áp cực kỳ, cũng không có đánh thức cô, mà là ôm cô vào lòng, ngủ một giấc đến trời sáng.
Anh ngày hôm qua có chút cảm mạo, trước khi ngủ uống thuốc một chút, cũng không biết có phải nguyên nhân là do Đàm Tiểu Ân trở về hay không, cái này buồn ngủ một chút, lúc tỉnh lại, cả người cảm giác đều tốt hơn nhiều.
Trời đã sáng, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, Âu Minh Triết nằm ở trên giường, nghe được âm thanh từ trong phòng vệ sinh truyền ra, tiếng nước chảy rất nhỏ, sợ quấy rầy đến anh cô mở nước rất nhỏ.
Đàm Tiểu Ân đang đánh răng, đột nhiên nghe có người đang gọi cô, “Đàm Tiểu Ân.”
Nghe được âm thanh của Âu Minh Triết, Đàm Tiểu Ân không để ý tới miệng mình còn đầy bọt, ngó đầu ra, nhìn Âu Minh Triết, “chú tỉnh rồi à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.