Chương trước
Chương sau
Âu Minh Triết không có đáp lời, chẳng qua là tiếp tục uống cà phê của mình, anh biết Đàm Tiểu Ân tiếp theo nhất định sẽ dỗ ngọt anh, đã ngoan ngoãn chuẩn bị để được cô dỗ dành.
Lại nghe thấy Đàm Tiểu Ân lẩm bẩm: “chú ấy chắc không phải vì loại chuyện này mà ăn giấm đấy chứ! Thôi đi tắm rửa rồi đi ngủ! Thật là mệt mà.”
“…”
Đàm Tiểu Ân đã đi lên phòng.
Anh nhìn theo bóng của cô, hoài nghi cô đang cố ý.
Âu Minh Triết ngồi tại chỗ, tiếp tục uống cà phê. Vốn là không thích uống cà phê, nhưng không biết tại sao, nghĩ đến là Đàm Tiểu Ân làm, liền cảm thấy uống ngon vô cùng.

Thứ tư, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, cho nên, mấy ngày kế tiếp, mọi người tất cả đều bận rộn luyện tập.
Buổi tối, ký túc xá, Đàm Tiểu Ân bởi vì luyện hát, cho nên trở lại hơi muộn, lúc về Vũ Minh Hân đã trở về rồi.
Vũ Minh Hân mặc đồ ngủ, ngồi ở trên giường của cô ta, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, không ưa nhìn thấy Đàm Tiểu Ân cố gắng như vậy, “cô mỗi ngày cố gắng như vậy, luyện tập hăng hái như vậy định lấy giải nhất sao!”
Lần này hội diễn văn nghệ, sẽ có đội ngũ ban giám khảo chuyên nghiệp tiến hành chấm điểm. Vũ Minh Hân từ nhỏ đã bắt đầu học các môn năng khiếu, múa, dương cầm, tinh thông mọi thứ, cô ta đối với tiết mục múa của mình rất có tự tin, cảm thấy giải nhất năm nay nhất khẳng định là của cô ta.
Hiện tại cũng không giống như ở cấp ba chủ yếu nhìn thành tích, nhưng đại học, chủ yếu so tài năng.
Cô ta so với thành tích là không sánh bằng Đàm Tiểu Ân, nhưng tài năng, Đàm Tiểu Ân loại này liền dương cầm đều chưa sờ qua, làm sao thắng được cô ta?
“Không thử một chút làm sao biết?” Đàm Tiểu Ân nhìn Vũ Minh Hân một cái tràn đầy tự tin, cầm khăn đi tắm rửa.
Ngày mai sẽ là quốc khánh, hai ngày nay cô luyện tập rất chăm chỉ, nghĩ sớm nghỉ ngơi một chút.
Vũ Minh Hân liếc một cái, nằm trên giường, cũng không biết có phải là vì quá muốn thắng Đàm Tiểu Ân quá không, hay là gần đây bị Đàm Tiểu Ân phản pháo quá nhiều, cô ta lại nằm mơ thấy Đàm Tiểu Ân giành giải nhất, đứng ở trên đài, bộ dáng đắc ý làm cho người ta nhìn đã nổi giận.
Buổi sáng lúc rời giường, tâm tình Vũ Minh Hân không tốt, cô ta rửa mặt xong ra cửa, cảm thấy cô ta không thể cứ như vậy ngồi chờ chết!
Lúc trước ở trường cấp ba, Đàm Tiểu Ân dùng thành tích để chèn ép cô ta, nhưng là bây giờ, cô ta sẽ không bao giờ trơ mắt để xảy ra chuyện như vậy.
Buổi chiều, Đàm Tiểu Ân mới vừa đi luyện tập xong, từ trên sân khấu đi xuống, Hồ Tiểu Tri đưa cho cô chai nước, “Tiểu Ân này.”
Đàm Tiểu Ân nhìn cô ta một cái, “Cảm ơn.”
Trước kia ngày ngày đi theo Vũ Minh Hân, Hồ Tiểu Tri hiện tại ngược lại là mỗi ngày đều đi theo Đàm Tiểu Ân rồi.
Hội diễn văn nghệ Lần này, Hồ Tiểu Tri cũng không có tham gia bất kỳ tiết mục nào.
Vũ Minh Hân xếp hàng ở phía sau Đàm Tiểu Ân, cô ta nhìn thấy Đàm Tiểu Ân từ trên sân khấu xuống, lạnh lùng cười một tiếng.
Cô ta không khỏi không thừa nhận, Đàm Tiểu Ân hát nghe khá hay, nhưng mà, cô ta hiện tại không có chút sợ hãi nào. Cô ta sớm liền đã làm xong chuẩn bị, đừng nói để cho Đàm Tiểu Ân lấy giải nhất, ngay cả Top 5 cũng sẽ không cho cô lọt được vào.
Hồ Tiểu Tri nói với Đàm Tiểu Ân: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.