Chương trước
Chương sau
Âu Minh Triết đáp một tiếng, “Được.”
Đàm Tiểu Ân vui vẻ, tâm tình của anh cũng rất tốt.
Đàm Tiểu Ân ở cửa thư viện nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi trở về tiếp tục xem sách, một nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô đi qua, đụng ngã cô.
“Bạn không sao chứ?” Nam sinh níu lại cánh tay của cô, đỡ cô lên, nói xin lỗi với cô.
Đàm Tiểu Ân nói: “Không có việc gì.”
Đưa tay, muốn đem nam sinh này đẩy ra, đối phương lại nắm tay cô không buông ra, “Thật có lỗi, mình không phải cố ý, cậu nhìn lại xem, có bị thương ở đâu không?”
Đàm Tiểu Ân cau mày, “Tôi thật sự không có việc gì.”
Lôi lôi kéo kéo như vậy, để cho người khác thấy được, lúng túng biết bao?
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không,mà cô thậm chí cảm thấy người này là cố ý.
Nam sinh đứng chắn trước mặt Đàm Tiểu Ân, “Có thể kết bạn Facebook với mình không, nếu quay về mà thấy không khỏe, nhớ tìm tôi?”
“Thật sự không cần đâu, cậu buông tôi ra trước đã.”
Không đợi nam sinh buông cô ra, liền có người đi tới, một tay đẩy nam sinh kia ra, “Làm gì vậy?”
Đàm Tiểu Ân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả Dục đứng ở trước mặt, tràn đầy phòng bị mà nhìn nam sinh này.
Nam sinh nhìn thấy Tả Dục, có chút chột dạ giải thích: “Tôi đụng ngã cô ấy, muốn xem xem cô ấy có sao không.”
“Nhìn thì nhìn, lôi lôi kéo kéo làm cái gì? Nhìn một cái liền biết cậu không có ý tốt.” Giọng nói của Tả Dục rất không thân thiện.
Nam sinh trước mặt gương mặt xương xẩu nhìn bộ dáng cực kỳ thô bỉ.
Bị Tả Dục tỏ thái độ, nam sinh kia cũng không nói thêm cái gì, chạy rất nhanh.
Tả Dục nhìn Đàm Tiểu Ân, “cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Đàm Tiểu Ân nhìn nam sinh đang cắm đầu cắm cổ chạy, lại nhìn sang Tả Dục, ” tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Đi ngang qua, nhìn thấy cậu bị người ta dây dưa.” Tả Dục nhìn hướng chạy của nam sinh kia, “Nhìn một cái liền biết tên kia mưu đồ gây rối, muốn sàm sỡ cậu.”
“Không thể nào.” Mặc dù Đàm Tiểu Ân cũng có loại cảm giác này, nhưng không có chứng cớ, cũng không tiện nói bậy bạ.
Tả Dục nhìn về Đàm Tiểu Ân, quan tâm nói: “Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Không có việc gì.” Chẳng qua là bị va vào một phát, thật ra cũng không nghiêm trọng.
Tả Dục nói: “Lần sau gặp phải thứ người như vậy, trực tiếp để cho hắn biến, không cần mềm lòng.”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân đáp một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đinh Cẩn cũng ở một bên, đang nhìn cô…
Mới vừa hắn là theo Tả Dục cùng đi, không có bỏ lỡ một màn này, cho nên, trong mắt có chút lo âu.
Đàm Tiểu Ân nhìn Đinh Cẩn một cái, ánh mắt liền từ trên người hắn dời đi.
Cô bây giờ không muốn có bất cứ quân hệ gì với hai người này, cô nói với Tả Dục: “Cảm ơn cậu, tôi đi về trước!”
Đàm Tiểu Ân vừa đi, xoa xoa cùi chỏ, mới vừa bị đụng, còn có chút xuýt xoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.