Chương trước
Chương sau
Âu Minh Triết nhìn đôi mắt phảng phất như muốn nói của cô, kéo cô lại gần, để cô ngồi ở lên đùi, ôm cô, dán môi vào tai cô thủ thỉ: “em rất biết dỗ ngọt anh!”
Đàm Tiểu Ân bắt được hai tay đang ôm eo kia, cúi đầu cười nói: “Đó là bởi vì em rất sợ chú không để ý tới em nữa.”
Đã rất lâu cô không có cùng người nhà liên lạc, ban đầu là giận dỗi đi ra ngoài, nếu như chú không để ý tới cô, có khả năng cô cũng sẽ trở về Hải Thành, như thế, cô liền thật sự chỉ có thể cô đơn một mình.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, cô thỉnh thoảng toát ra vẻ bi thương trên mặt, sẽ luôn làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Anh nhìn Đàm Tiểu Ân, nói: “được rồi, không có giận em nữa, tôi chỉ định trêu chọc em thôi! Ai mà biết em coi là thật.”
“Nhưng chú không để ý tới em.” Đàm Tiểu Ân trừng mắt liếc anh một cái, dùng đầu dụi dụi vào ngực anh.
Âu Minh Triết thừa cơ đè lại đầu nhỏ của cô, cười nói: “Được rồi, là lỗi của anh.”
Bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ngồi dựa ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng của Âu Minh Triết xem phim, thỉnh thoảng bị nội dung phim chọc cười, mười ngốn chân nho nhỏ, lọt vào đáy mắt Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nhìn Đàm Tiểu Ân đang xem phim rất nhập tâm, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem sách của mình.
Nếu như là những người khác, ở bên cạnh anh xem phim như vậy, còn cười ra tiếng, anh khẳng định cảm thấy rất khó chịu, nhưng là, Đàm Tiểu Ân như vậy, anh lại không có chút nào cảm thấy ồn ào, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Một cảm giác thỏa mãn chân thực khi có cô bên cạnh.
Cảnh tượng ấm ấp như trong tranh, cuối cùng lại bị điện thoại của Đàm Thanh Đức kết thúc.
Đàm Tiểu Ân nhìn điện thoại di động, ấn một cái, sau đó nghe.
Đàm Thanh Đức ở trong điện thoại di động hỏi: “Chị, chị huấn luyện quân sự kết thúc rồi à?”
“Ừm.”
“Em muốn tới tìm chị.”
“Làm cái gì?” Đàm Tiểu Ân nhíu mày. Bởi vì Đàm Tiểu Ân đã đi học, Đàm Thanh Đức cuối cùng, cũng bị Bà Đàm ép phải thi vào một ngôi trường không tốt cho lắm.
Kết Hôn Nhanh Chóng
Trường học của Đàm Thanh Đức so với trường Đàm Tiểu Ân thoảI mái hơn rất nhiều, huấn luyện quân sự trong một tuần là kết thúc rồi.
Đàm Thanh Đức nói: “Hôm nay mẹ tới thăm em, còn bảo em mang cho chị ít đồ.”
“Lại đồ ăn?” Đàm Tiểu Ân còn nhớ lần trước Bà Đàm để cho Đàm Thanh Đức mang cho cô đồ ăn vặt.
Đàm Thanh Đức gật đầu, “Đúng a! Chị không biết hiện tại mẹ thương yêu chị biết bao nhiêu đâu! Gặp người khác liền khen chị, còn nói không yên tâm, bảo em đến thăm chị một chút.”
“…” Đàm Tiểu Ân cảm thấy rất bất đắc dĩ, bất quá, mẹ cô sẽ làm ra loại chuyện này, cô không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Chỉ là trước kia, ở trước mặt Nhà họ Âu, bà lại cư xử quá đáng đến thế, hiện tại cũng không biết sao lại không ngại ngùng gì rêu rao bên ngoài.
Đàm Thanh Đức tiếp tục hỏi: “Có được không? Chị, lần trước chị mời em ăn cơm, lần này em mời chị.”
“Em mời chị?” Đàm Tiểu Ân nói: “em có tiền, mẹ cho?”
Đàm Thanh Đức tiêu tiền tương đối vung tay quá trán, nhưng bởi vì là con trai, mẹ luôn luôn rất chiều nó. Mỗi lần tiền tiêu vặt mẹ cho đều nhiều hơn so với Đàm Tiểu Ân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.