“Ta tại sao phải nói xin lỗi cô ta?” Đàm Tiểu Ân căn bản lại không có làm gì sai.
Hơn nữa, cũng là Vũ Minh Hân tìm cô khiêu khích trước.
Không nói lại thì chạy về phòng khóc…
Đây là đứa trẻ ba tuổi sao?
Hồ Tiểu Tri hướng về phía Đàm Tiểu Ân khuyên nhủ: “Đều là bạn cùng phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu nói lời xin lỗi cũng có gì đâu?”
Ở trong mắt cô ta, nói xin lỗi cũng chỉ là một câu nói.
Chỉ cần Đàm Tiểu Ân nói xin lỗi, Vũ Minh Hân không khóc nữa, sự tình không là tốt rồi rồi sao?
Đàm Tiểu Ân cảm thấy Hồ Tiểu Tri quả thật là chính là nói chuyện không suy nghĩ, cô nhìn Vũ Minh Hân một cái, nói: “Người nào thích nói xin lỗi người đó nói đi, tôi sẽ không nói!”
Vũ Minh Hân nghe xong lời của Đàm Tiểu Ân, khóc càng to.
Vũ Minh Hân biết, bởi vì chuyện hôm qua, Hồ Tiểu Tri đối với Đàm Tiểu Ân ấn tượng kém tới cực điểm, cho nên, nhất định sẽ đứng ở phía bên mình, khóc không chút kiêng kỵ.
Cô ta biết Đàm Tiểu Ân không sợ phiền phức, có thể cô ta cũng không tin, người trong phòng đều ghét Đàm Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân còn có thể bình tĩnh được không.
–
Sau mấy ngày, Đàm Tiểu Ân chỉ cần trở về ký túc xá, Hồ Tiểu Tri cùng Vũ Minh Hân đều là không nói không rằng, cố ý không nói chuyện với Đàm Tiểu Ân, còn ở bên cạnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Hai người này chính là nhất định muốn ép Đàm Tiểu Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378728/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.