Lâm Vi là bạn cùng phòng của bọn họ, dáng dấp so với Vũ Minh Hân còn đẹp hơn, thành tích cũng tốt, nghe nói là thủ khoa đầu vào.
Hai ngày nay mọi người đều bị cháy nắng, cô ấy ngược lại là một chút không có bị ảnh hưởng.
Nghe được Hồ Tiểu Tri khen Lâm Vi, Vũ Minh Hân có chút không thoải mái.
Cô ta nhìn Hồ Tiểu Tri một cái, nói: “Quá đẹp cũng chưa chắc là chuyện tốt, xinh đẹp dễ bị người ta làm phiền, mình nói với cậu, mình tối ngày hôm qua lúc trở về, nhìn thấy Lâm Vi một mình đi tìm huấn luyện viên Lưu, không biết đang nói gì.”
Hồ Tiểu Tri nói: “Không thể nào! Huấn luyện viên Lưu dữ như vậy.”
“Cái này cũng khó nói!” Vũ Minh Hân đắc ý nói tiếp: “cậu không nhìn thấy hôm nay Lâm Vi không có tham gia huấn luyện quân sự, chúng ta đều bị phơi nắng thành như vậy, chỉ có cô ta thoải mái như vậy…”
Vũ Minh Hân nói như vậy, rõ ràng chính là ám chỉ Lâm Vi cùng huấn luyện viên Lưu có cái gì đó mờ ám.
Lúc trước Đàm Tiểu Ân cùng Vũ Minh Hân còn là bạn thân, Vũ Minh Hân thường thích nói này nói nọ mấy nữ sinh xinh đẹp trong trường, khi đó cô cũng đóng vai như Hồ Tiểu Tri bây giờ, cái gì cũng tin tưởng.
Hồ Tiểu Tri nói: “Không có cách nào, ai bảo người ta rất xinh đẹp!”
Cô ta hiển nhiên là bị Vũ Minh Hân dắt mũi, cũng cảm thấy Lâm Vi cùng huấn luyện viên có quan hệ gì, cảm thấy Lâm Vi là mượn mặt mũi, mới trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378720/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.