Rõ ràng thật cao hứng nghe cô nói như vậy, vẫn còn bày làm ra một bộ bộ dáng gắng gượng.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh, cười một tiếng.
Âu Minh Triết đưa tay, đưa cô đè vào lòng mình, cảm thấy cô nhóc này giờ hoàn toàn thuộc về anh, “Hai ngày nay nhớ anh không?”
“Rất nhớ chú.” Đàm Tiểu Ân ngửi mùi trên người anh, luôn cảm thấy nội tâm tràn đầy cảm giác an toàn: “Bất quá hôm nay chú làm sao trước thời hạn trở lại rồi?”
Nói ngày mai mới trở về.
“Không yên tâm về em, cho nên muốn trở lại thăm một chút. Họ vŨ kia ở đây, anh sợ em bị bắt nạt.” Xoa xoa đầu của Đàm Tiểu Ân, sự thật chứng minh, lo lắng của anh không sai, trở lại một cái, Vũ Minh Hân liền đến tìm anh!
Nếu như anh không có trở lại, nói không chừng, Vũ Minh Hân sẽ đi tìm Âu Châu Du.
Nhắc đến Vũ Minh Hân, ctt trở nên thần thật hơn: “Hôm nay cô ta tìm chú, có phải đã nói chuyện giữa em và Đinh Cẩn đúng không?”
Vẻ mặt của Âu Minh Triết, trở nên có vài phần lạnh lùng, “Nói rồi.”
Mặc dù anh không thèm để ý, nhưng, Vũ Minh Hân nói với anh chuyện này, rõ ràng là muốn đối phó Đàm Tiểu Ân.
Cho nên, Âu Minh Triết vẫn là rất tức giận.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, “cô ta là muốn đuổi em đi. Chuyện này chú đừng nhúng tay vào, giao cho em xử lý, được không?”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, “em có thể sao?”
Đàm Tiểu Ân nói: “em muốn thử một chút.”
Nhìn ánh mắt khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378712/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.