Chương trước
Chương sau
Đàm Tiểu Ân hôm nay đang đi làm, nghĩ đến Lý Sơn muốn đi lấy sổ hộ khẩu cho mình, trong lòng lo lắng cực kì.
Tính tính mẹ mình kém như vậy, ở trước mặt người nhà họ Âu đều có thể nói ra lời như vậy, hẳn là sẽ không cho Lý Sơn sắc mặt tốt gì?
Có một người mẹ như vậy, Đàm Tiểu Ân cũng cảm thấy vô cùng nhọc lòng.
Liền muốn vội vàng kết thúc công việc, đi hỏi một chút tình hình.
Nhưng mà, còn không có tan việc, điện thoại của Đàm Thanh Đức liền gọi lại: “chị.”
“Làm gì?” Đàm Tiểu Ân hai ngày nay nghe điện thoại quá nhiều, có chút nóng nảy, luôn cảm thấy Đàm Thanh Đức là mẹ mình phái tới thuyết khách.
Trọng điểm là, nếu như mẹ thật sự quan tâm cô thì thôi, hết lần này tới lần khác, ngăn cản cô lập gia đình chỉ là vì để cho cô gả cho Trần Viễn.
Đàm Thanh Đức nói: “chị đang ở đâu vậy, em đến tìm chị.”
“Làm sao? Lại mang mẹ tới?” Phỏng chừng Bà Đàm nhìn thấy cô, lại là một trận khóc rống, quá đáng một chút nói không chừng còn có thể đem cô trói về nhà.
Đàm Tiểu Ân suy nghĩ một chút đều cảm thấy phiền.
“Không phải, mẹ để cho em đem sổ hộ khẩu cho chị, chị không phải là muốn đi học sao? Dù sao phải có sổ hộ khẩu chứ?” Đàm Thanh Đức nói: “Chỉ có một mình em thôi, mẹ không có tới, yên tâm, lần này sẽ không lừa bịp chị đâu.”
Cậu ta hôm nay vốn là đang cùng đồng đội bắt đầu chiến đấu, liền bị mẹ nắm chặt đi ra,bảo đi đưa sổ hộ khẩu cho Đàm Tiểu Ân.
Đàm Thanh Đức cũng cảm thấy kỳ quái, mẹ ngăn cản Đàm Tiểu Ân lập gia đình còn không kịp, tsao đột nhiên lại đối tốt với Đàm Tiểu Ân như vậy?

Lúc Đàm Thanh Đức tới, không chỉ mang theo sổ hộ khẩu qua tới, còn có một chút đồ ăn vặt, xếp vào đầy túi, đưa cho Đàm Tiểu Ân
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy cậu ta đem sổ hộ khẩu lấy tới, mở ra nhìn, thật sự chính là…
Cô thật bất ngờ.
Mẹ thật sự đem sổ hộ khẩu cho cô rồi hả?
Còn để cho Đàm Thanh Đức tự mình đưa tới.
Đàm Thanh Đức đem một túi ăn vặt đưa cho Đàm Tiểu Ân, “Cái này cũng cho chị. Mẹ bảo em mang cho chị, nói chị thích ăn cái này.”
Khi còn bé Đàm Tiểu Ân liền thích ăn những thứ này, thỉnh thoảng mẹ mua về, cô là vui vẻ nhất.
Kể từ khi biết mẹ không để cho mình đi học, Đàm Tiểu Ân bắt đầu kháng nghị sau, mẹ liền chưa từng cho cô sắc mặt tốt, hiện tại chẳng những đưa sổ hộ khẩu, lại còn cho cô đồ ăn vặt?
Đàm Tiểu Ân nói: “Mẹ không có bệnh chứ?”
Đàm Thanh Đức lắc đầu, cậu ta cũng không hiểu, “Không biết, ngày hôm qua lúc trở về còn rất tức giận, cùng các thân thích một mực đang nói chuyện của chị, làm ồn muốn chết. Kết quả hôm nay đột nhiên thì thay đổi thái độ. Đúng rồi, mẹ còn để cho em nói với chị… Nhìn nhìn lúc nào thuận lợi, hẹn người nhà anh rể ăn một bữa cơm, mẹ mời khách, vì chuyện ngày đó nói xin lỗi.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe xong, có chút ngoài ý muốn, cô còn có chút tức giận, không nhịn được nhổ nước bọt nói: “mẹ bây giờ muốn bồi tội? Còn kịp sao?”
Khi đó thái độ người nhà họ Âu tốt như vậy, mẹ không nể mặt mũi, đem mọi người đều làm cho rất khó chịu, còn tổn thương tấm lòng người nhà chú.
Hiện tại ngược lại tốt, mẹ biết tới nói xin lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.