Chương trước
Chương sau
Lúc đầu nếu không có cô thì Vũ Minh Hân đã không thể ở cùng Đinh Cẩn được.
Mà nay Vũ Minh Hân lấy cô làm bàn, đạp về phía trước rồi tận lực khoe khoang trước mặt cô. Việc này khiến cô khá bực mình.
Có điều cô không thể nào vô lý không cho hai người ở bên nhau được a!
Vũ Minh Hân nhếch nhếch khóe miệng: “Cô cũng không vừa mà! dù sao còn có Chú Âu bên cạnh, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
Câu nói này của Vũ Minh Hân rõ ràng mang theo ý nói mỉa mai.
Âu Minh Triết dù cường quyền nhưng cuối cùng là một người tàn tật, không còn là một đại lão uy quyền hô phong hoán vũ như trước đây.
Mà Đinh Cẩn của cô, tiền đồ không thể đo lường được.
Vũ Minh Hân khoe khoang xong trước mặt Đàm Tiểu Ân liền gửi tin nhắn cho Đinh Cẩn: “em đã đặt vé đến Đại Lý rồi, Sáng thứ bảy, anh trực tiếp đến sân bay hay là em đến nhà anh trước rồi chúng ta cùng đi với nhau?”
Quan hệ của cô và Đinh Cẩn không nóng cũng không lạnh, cô luôn cảm thấy Đinh Cẩn không nhiệt tình cho lắm, Vũ Minh Hân hi vọng có thể xác định quan hệ giữa cô và Đinh Cẩn nhanh một chút.
dù sao cô ta đã mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nhắn gì nữa.
Đinh Cẩn ngồi trong phòng, cả người còn chưa hồi phục, mặt trời thiêu đốt một tầng da trên người anh, khuôn mặt nóng ran đau nhức, nhưng việc khiến anh ngột ngạt nhất là phản ứng của Đàm Tiểu Ân.
Lúc này tin nhắn của Vũ Minh Hân gửi đến.
“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa…”Anh vươn tay lấy điện thoại, ngón tay thon dài gửi một dòng chữ đi.
Hiện anh rất bực bội không còn tâm tình mà đi chơi nữa.
Lần trước Vũ Minh Hân thấy tâm trạng anh khá tốt muốn hẹn anh ra ngoài du ngoạn, lúc ấy anh chợt nhớ đến trước đây đã cùng Đàm Tiểu Ân nói qua sẽ đến đại lý liền tuỳ tiện nhắc đến nơi đó mới có hành trình này.
Nhưng hiện tại thì anh không còn ý định này nữa.
Người là một loại sinh vật ti tiện, nếu anh đã cùng Đàm Tiểu Ân chia tay, Đàm Tiểu Ân sống không tốt hoặc không xuất hiện bên cạnh Cậu anh, Đinh Cẩn tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn cô một ánh mắt nào.
Nào ngờ hiện tại cô càng coi thường anh khiến lòng tự ái của anh càng không chịu đựng được, càng hối hận trước đây đã nói lời chia tay…
Liền có chút kháng cự đối với Vũ Minh Hân, người đã hại anh và cô chia tay.

“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa.”
Vũ Minh Hân nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, qua một hồi mới phục hồi tinh thân.
Cô vừa khoe khoang xong với Đàm Tiểu Ân giờ lại bị Đinh Cẩn như đấm vào mặt?
Anh ấy bị sao vậy? Trước đây không phải còn bình thường sao.
Vũ Minh Hân vội muốn chết, thái độ lại không dám vội vang xúc động, chỉ giả vờ tri kỷ hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi hối hận!” Vì coi Vũ Minh Hân như bạn tốt, cho nên rất nhiều lời Đinh Cẩn đã nói hết cho cô ta nghe.
Dù sao trên thế giới này người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Đinh Cẩn và Đàm Tiểu Ân là cô ta.
“Hối hận?” Vũ Minh Hân không hiểu rõ cho lắm.
Đinh Cẩn nói: “Hối hận chia tay với Đàm Tiểu Ân. Tôi muốn ở cạnh cô ấy một lần nữa.”
Khí Đinh Cẩn nói ra những lời này hoàn toàn không đứng trên lập trường của Vũ Minh Hân mà suy nghĩ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.