Lầu hai, Đàm Tiểu Ân ngồi xổm ở bên chân Âu Minh Triết, đang giúp anh xoa bóp hai chân, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đinh Cẩn đang chạy bộ bên ngoài.
Trời đang nắng to, nếu không có điều hòa, cả người giống như đang bị thiêu đốt vậy chứ đừng nói chi là phải chạy bộ.
Mái tóc và quần áo Đinh Cẩn đều đã ướt đẫm, nhưng vì mệnh lệnh của Âu Minh Triết, anh không dám phản kháng lại, chỉ có thể kiên trì chạy xong.
Đàm Tiểu Ân nhìn bộ dáng như vậy của anh ta, cô không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại hơi mừng thầm trong lòng.
Có mắt mà không tròng, tuy tiện bị Vũ Minh Hân nói mấy câu đã bị lừa bịp, ngu xuẩn muốn chết!
Còn giúp Vũ Minh Hân đối phó cô, bỏ đá xuống giếng, hèn hạ vô liêm sỉ!
Công kích cô thì thôi đi, vậy mà còn công kích cậu ruột luôn yêu quý mình như vậy, người như vậy nhất định phải bị dạy dỗ mới được.
…
Đàm Tiểu Ân mừng thầm trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy Âu Minh Triết mở miệng: “Tiểu Ân.”
Cô ngước mặt nhìn Âu Minh Triết: “Chú.”
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Âu Minh Triết nhìn vào cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đàm Tiểu Ân sững sờ người, lại cuối thấp đầu không dám nhìn vào đôi mắt anh nữa: “Sao vậy ạ?”
Sao Chú lại nhìn cô như vậy?
Có phải đã nhìn thấu lời nói dối của cô rồi không?
Thật ra thì Đàm Tiểu Ân hơi chột dạ, cô luôn là một người an phận thủ thường, cũng không thích làm mấy chuyện như thế này, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378668/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.