Chương trước
Chương sau
Cố Tiểu Ân cười khẽ một tiếng: “Cậu biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì? Cho rằng tôi vì để cô lần nữa trở về bên cạnh mình mới nói những lời này với cô à, yên tâm, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
Dù có anh cũng không muốn lại tiếp nhận cô.
Lần trước anh đã cho cô cơ hội, là tự cô không trân trọng cơ hội đấy.
Anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu!
Có điều, nếu như, cô khóc lóc cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại vậy…
Trước khi gặp Cố Tiểu Ân, Đinh Cẩn vốn là một người chưa bao giờ gặp trở ngại gì…
Mẹ anh là tổng giám đốc, ba anh là một thương nhân vô cùng thành đạt, còn Cậu anh và ông bà ngoại càng không cần phải nói, cả nhà đều không phải là người bình thường.
Mà anh, từ ngày ra đời đã được cưng chiều hết mực.
Thành tích học tập tốt, anh không phải là kiểu người dùng rất nhiều thời gian để học tập, vẫn chơi game đều, mỗi lần thi đều thi tốt.
Mà Cố Tiểu Ân, là trở ngại đầu tiên anh gặp trên đường đời.
Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu anh thích một người mà ngày ngày trốn tránh anh như vậy…Tuy đã được chứng thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Nhưng mà khi anh cúi thấp đầu mong cô quay trở lại, vậy mà cô lại từ chối anh.
Còn bây giờ nữa, cô lại cư nhiên nói chuyện với anh một cách lạnh lùng như thế.
Dù thế nào chăng nữa, anh đã chịu đựng không được nữa.
Vậy nên, mặc dù là anh nói lời chia tay, nhưng mỗi khi nhìn bộ dáng lạnh lùng của Đàm Tiểu Ân đối với anh khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Đàm Tiểu Ân nghe thấy lời Đinh Cẩn, nhịn không được cất tiếng cười. Anh ta tự luyến đến mức nào mới có suy nghĩ như này?
Đàm Tiểu Ân nói: “tôi chỉ đang nghĩ, mình trước đây quá đùi mù, lại nhìn trúng anh cơ chứ.”
“Đàm Tiểu Ân!” Đinh Cẩn buồn chán không còn gì để nói, cô sao lại càng lúc càng quá đáng đến vậy chứ.
Đàm Tiểu Ân hé môi: “Sao hả, tôi nói bậy chỗ nào sao? trước đây tôi có xem qua ảnh của anh ở chỗ chú rồi, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh thì chú đều giữ, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt đẹp…chú quý anh như vậy, hiện xảy ra chuyện không may, anh liền ở đây nói những lời này, Đinh Cẩn này, anh có còn lương tâm hay không hả?”
Người khác thì thôi, đều không quen thân với Âu Minh Triết. Nhưng Đinh Cẩn thì khác, là cháu ruột của Âu Minh Triết, lại nói những lời như vậy vào lúc này, không phải hơi không tử tế rồi đấy sao?
Khi Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết từ phía ngoài đi ra, cách một bụi cây, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Âu Minh Triết ra hiệu Lý Sơn dừng lại, khi Lý Sơn nghe được những lời này của Đàm Tiểu Ân khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cô và Đinh Cẩn có quan hệ qua lại từ trước đây, không ngờ rằng cô lại thay Âu Minh Triết nói chuyện.
Coi như còn có chút lương tâm!
Về phần Đinh Cẩn…
Trời nắng to, mặt anh ta lăn tăn một tầng mồ hôi, nhìn Đàm Tiểu Ân, vẻ mặt thoáng hiện nét phức tạp.
Anh cảm thấy mất mặt khi nghe lời Đàm Tiểu Ân nói ra, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Ngớ người vài giây, Đinh Cẩn mới phản ứng lại nói với Đàm Tiểu Ân: “Tôi bị điên mới quan tâm việc của cô! Đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!”
Anh thật sự muốn bóp chết cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.