Chương trước
Chương sau

Đàm Tiểu Ân chớp động hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, không biết vì sao, bản thân đột nhiên có cảm giác đối với người này vô cùng thân thuộc.
Giọng nói của thiếu niên như có ma lực, khiến cho Đàm Tiểu Ân đứng sững lại... Ngay sau đó, đột nhiên có lực hút vô hình, kéo thần thức của cô trở về...
"Hộc... Hộc..."
Hai mắt bừng tỉnh, đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà trắng muốt, khiến cho cô có phần không nắm bắt kịp tình thế. Trên đầu cùng với phần bụng truyền đến cơn đau âm ỉ... Những mảnh vụn của kí ức giống như mọc thêm chân, chạy nhảy loạn xạ. Phải mất một thời gian ngắn, cô mới nhớ lại được điểm trọng yếu.
Cô hình như là bị người đàn ông kia đuổi theo, ông ta có nói gì đó bên tai cô... Sau đó. Sau đó hình như cô bị đâm trúng. Đến đoạn này, Đàm Tiểu Ân đã không thể nhớ thêm được chuyện gì nữa.
Âu Minh Triết vừa từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đã tỉnh liền vô cùng kinh ngạc, dưới đáy mắt còn nhìn thấy rõ nhẹ nhàng giống như thở phào nhẹ nhõm. Hắn lập tức tiến đến chỗ của cô ngồi xuống.
Phía đáy giường nhanh chóng bị lún xuống một chỗ, khiến cho Đàm Tiểu Ấn phải đánh mắt nhìn sang... Lúc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đáy mắt ngưng đọng lại... Là ông xã của cô, là ông xã đẹp trai của cô nha...
Đột nhiên, trong đầu lướt qua một bóng dáng thiếu niên cao gầy, ánh mắt như có hồn, trong đêm tối nhìn thẳng vào cô, chất giọng khàn khàn không che giấu nổi khí phách trong đó.
"Âu Minh Triết... Đó là tên của tôi".
Là mơ sao, nhưng vì sao cô lại có cảm giác những chuyện trong mơ kia, bản thân cô dường như đã từng trải qua vậy chứ?
Âu Minh Triết nhìn thấy cô vợ nhỏ của hắn vừa tỉnh lại đã có chút bất thường, nhịn không được mà dời khuôn mặt của mình áp sát lại gần cô.
"Có chuyện gì vậy? Em còn đau ở đâu sao? Bác sĩ bảo rằng đầu em chấn động nhẹ... Kiểu này không lẽ trở thành đứa trẻ ngốc thật rồi chứ?"
"Minh Triết... Em mơ thấy anh." - Đàm Tiểu Ân mím môi, một lúc sau mới lấy đủ dũng khí nói ra.
Âu Minh Triết không hiểu được suy nghĩ của cô, hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô nhóc này vì làm chuyện xấu với hắn trong giấc mơ mà cảm thấy tội lỗi. Đưa tay ra xoa đầu cô gái nhỏ, đôi mắt nhàn nhạt ý cười.
"Mơ thấy tôi? Vậy mơ thấy cái gì về tôi vậy?"
"Mơ thấy anh còn rất trẻ."
Hắn nghe vậy thì phì cười, kê gối cao hơn một chút cho cô, sau đó mới đáp lại.
"Em cảm thấy tôi hiện tại rất già sao?"
Tiểu Ân nhíu mày, bên tai toàn nghe thấy tiếng ong ong vô cùng chói, nửa đầu sau giống như bị ai lôi kéo, đau đến ứa nước mắt.
Cô muốn nói một tiếng không phải như vậy, song lại không tài nào có thể mở
miệng được, chỉ cần hơi hé môi một chút, đỉnh đầu sẽ truyền đến cơn đau điếng. Chẳng mấy chốc, Đàm Tiểu Ân đã ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.