Chẳng mấy chốc người kia đã đem Đàm Tiểu Ân đến một khu vực khác, môi trường tốt hơn. Chóp mũi không hề ngửi thấy bất cứ mùi khó chịu nào. Nhưng thủy chung vẫn khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy.
Ngày hôm đó vừa đi tới, Đàm Tiểu Ân đã nhìn thấy... Có rất nhiều đứa trẻ giống như cô, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương khác nhau, nhưng điểm chung của bọn họ đều có đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Có vài người còn nhìn thấy vết thương dài ngoằn vẫn đang còn thấm máu qua lớp vải mỏng...
Đàm Tiểu Ân trông thấy vậy, trong lòng không khỏi run lên một cái. Những đứa trẻ ở đây, bọn chúng đối với cô tương đối tốt, tuy không tốt như chị Nhu Nhi, nhưng so với cha mẹ còn tốt hơn gấp bội lần. Bọn chúng nói, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ được tha tội, cũng được ăn cơm. Nhưng chỉ cần có ý định trốn chạy đều sẽ bị dây điện quất đến rướm máu xin tha mới thôi.
Nhiều người lúc đến đây còn khóc nháo, khóc đến sưng húp hai mắt, bọn chúng hỏi vì sao bé không khóc, bé không nhớ nhà sao? Đàm Tiểu Ân thật muốn đáp có, bé rất muốn khóc, nhưng bé không thể khóc. Chị gái đã dặn bé, không thể để người bắt nạt mình nhìn thấy nước mắt của mình dễ dàng được. Bởi vì, đối với chúng, nước mắt của bé sẽ bị xem như thành tựu mà không ngừng cười lớn...
Những gì chị nói, bé luôn nghe lời.
Chương 78
Những gì chị nói, bé luôn nghe lời.
Cho đến một hôm, vào nửa đêm, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378655/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.