"Vu Hận biết chưa?"
"Hình như là chưa đâu." - Dương Lâm cười tươi, đáp.
"Chưa là tốt, chưa là tốt."
Tảng đá vừa đang lung lay chuẩn bị rơi xuống của Lập Thành lập tức đứng yên, thở phào nhẹ nhõm. Lát sau mới hướng về phía Lục Cảnh Nghi tiếp tục vấn đề vừa nãy.
"Tôi cũng sẽ giúp một tay. Như vậy đi, Dương Lâm phụ trách lập kế hoạch, chúng ta cũng cấp người. Cũng không biết cô gái kia đã có thể trốn thoát khỏi bọn kia hay chưa nên không thể trực tiếp kêu một đội quân của cậu đi rà soát được."
"Ừm." - Lục Cảnh Nghi gật đầu, đối với chuyện này, anh đương nhiên biết rõ.
Dương Lâm cũng gật đầu nhất trí, tuy nhiên vẫn là nói thêm vào.
"Tôi có thể giúp nhưng không thể kè kè sát với các cậu lần tìm người. Tôi còn phải tìm vợ và con nữa."
11 giờ đêm, ti vi lớn vẫn còn chưa tắt. Trong căn phòng tối đen, ánh sáng từ màn hình ti vi phát ra trở thành nguồn sáng duy nhất. Bên trong đang phát một bản tin với tiêu đề: "Tội phạm buôn bán trẻ em vượt ngục, hiện đang lẩn trốn ở thành phố Willow"
Ảnh chụp tên tội phạm kia hiện ra, bên mắt phải của tên kia có một vết sẹo dài ghê rợn, cùng với điệu cười khoe hàm răng ố vàng...
Căn phòng kia đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào bên trong căn phòng tối om, làm người bên trong có thể nhìn rõ hình bóng người ở bên ngoài. Bước vào phòng là
một cô y tá, khuôn mặt bị che đi bởi một lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378635/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.