"Tiểu Ân dừng lại." 
"Tiểu Ân dừng lại... Giết người là phạm pháp đấy!" 
Đàm Tiểu Ân và Bạch Phong Vũ đồng thời nhìn về phía cô ấy. Tay của Đàm Tiểu Ân sau đó cũng buông lỏng, chớp mắt liên tục. 
"Không phải, Vu Hân, mình đang doạ cậu ta mà thôi." 
Ở cách đó không xa, rất nhiều nữ sinh đều vây quanh lại một chỗ để ngắm cảnh tượng này. Sau đó không ngừng chậc lưỡi cảm thán. 
"Thật không ngờ người tên Đàm Tiểu Ân này nhìn bề ngoài như thiên sứ, vậy mà nội tâm không đơn giản nha." 
"Đúng vậy, còn có nhiều tiểu xảo để ghẹo trai nữa. Không biết bằng khuôn mặt đó cô ta đã gạ gẫm bao nhiêu người rồi." 
"Thật tiếc cho Mạc Kỳ An của chúng ta, bị cô ta chơi một vố." 
Tại Đàm Tiểu Ân cũng gọi là thính, nghe được mấy cuộc đối thoại ở phía đối diện đó. Nhưng cái cô không giữ ở đây là... Cô chơi cô gái họ Mạc kia lúc nào?! 
Còn chưa rõ bọn họ nói cái gì thì đã nhìn thấy Vu Hân tiến lại, cầm lấy cục đá mà Tiểu Ân làm rơi lúc nãy. Cầm chắc trên tay, hơi dùng lực một chút ném thẳng về phía bọn con gái kia. 
Bọn họ vì sợ đá ném chúng đầu lập tức hét toáng lên sợ hãi. Lúc mở mắt ra thì đã thấy cục đá rơi xuống ngay bên cạnh người vừa nói câu cuối kia. 
"Ba mặt giáp một lời, các ngươi đá xéo ai ta mặc kệ, nhưng dám đá xéo mắng Đàm Tiểu Ân thì các ngươi đừng có mà hằng sống yên ổn với Vụ Hân này." 
Ai mà không biết, Vu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378598/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.