"Ngoan nào, Tiểu Ân, không sợ." 
= 
Phải mất một lúc lâu sau, Đàm Tiểu Ân mới lấy lại được ý thức, cảm nhận cái ôm ấm áp của Âu Minh Triết. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật tốt, có chồng cư nhiên tốt như vậy? 
"Em... Em ổn rồi... Anh buông em ra được không? Em... Khó thở." 
Cô rất muốn ôm thêm một chút, nhưng thật sự rất khó thở nha, hắn ôm chặt quá. 
Nghe lời cô buông tay ra, hắn lần nữa cúi xuống, trán chạm vào trán cô, hai mắt màu hổ phách sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. 
"Có chuyện gì vậy?" 
Nóng, Đàm Tiểu Ân cảm thấy hai má mình nóng lên rõ rệt, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi. Mùi thơm này không ngờ lại khiến cô an tâm đến kì lạ. 
Cô chỉ mở miệng, lại không nói ra bất cứ chuyện gì. Không phải là cô không tín nhiệm để nói cho hắn, chẳng qua cô không dám nói ra. Cô sợ, khi nói ra, hắn sẽ không bao giờ đối với cô tốt như vậy. 
Trên đời này, rất ít người tốt với cô như vậy, nói cô lưu luyến cũng được. Nói cô xấu xa, ích kỷ cũng được. Cô không quan tâm. Cô không muốn lại có thêm một người nữa bỏ rơi cô. 
Bị bỏ rơi nhiều rồi, cô thật sự sợ hãi cảm giác ấy. Vô cùng sợ... 
Thấy cô không nói gì, hắn cũng không ép buộc cô. Vỗ đầu cô một cái, sau đó bảo cô ngủ trước, hắn vào thư phòng xử lý chút việc. Vừa nói xong, hắn đã nhanh chóng đi vào cửa thư phòng đóng cửa lại. 
Khoảnh khắc mà hắn đóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378582/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.