Âu Minh Triết sau cùng vẫn là không giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu mình không phải là nhân viên văn phòng bình thường. Trong đầu suy nghĩ một hồi, hắn đâm ra muốn trải nghiệm sự quan tâm dưới góc độ của kẻ không có tiền, nhất là khi người suy nghĩ như vậy lại là vợ của hắn. 
... 
Chờ đến lúc bọn họ về đến biệt thự đã là hơn 9 giờ tối. Đàm Tiểu Ân trên đường về nhìn ra cửa sổ tránh ánh mắt của Âu Minh Triết để ngáp ngắn ngáp dài mấy lần. Hắn thông qua sự phản chiếu của cửa kính, đương nhiên sẽ nhìn thấy bộ dạng tức cười kia. 
Một tay che miệng khẽ cười, thì ra, vợ hắn cũng biết xấu hổ nha. 
Cuối cùng cũng về được đến phòng, Đàm Tiểu Ân dụi dụi mắt, toan định đi ngủ thì chợt nhớ ra cuộc gọi của cha lúc nãy. Cô bật người dậy, khuôn mặt ngái ngủ trông vô cùng dễ thương nói chuyện với hắn. 
"Minh Triết, cha em bảo, cha bảo mai về nhà..." 
Cô nói được mấy chữ trọng yếu vài chữ, sau đó thì để mặc thân thể rơi tự do xuống nệm êm ái. Chẳng mấy chốc đã ngủ say. Để lại ánh nhìn ngơ ngác của Âu Minh Triết. Hắn dừng động tác cởi cà vạt lại, tiến gần đến giường lớn. Nhìn hai mắt cô đã nhắm chặt, tay giữ chặt chiếc gối ôm lớn, khoé miệng nhếch lên vô cùng thỏa mãn. 
Thật là, hắn chưa từng nghĩ được, sẽ có một ngày, có người trèo lên giường của hắn và đơn thuần ngủ như cô. Hôm qua cứ nghĩ là Đàm Tiểu Ân mệt mỏi, hắn cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/276117/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.