"Thật ra... Đúng vậy ha ha..." 
Đàm Tiểu Ân cười gượng gạo thừa nhận. Ban đầu cô định chối bỏ, cô sợ Âu Minh Triết tức giận, sau đó tố giác chuyện ngu xuẩn này của mình cho cha mẹ. Nhưng nếu cô nói không phải, chắc chắn cô sẽ bị kẹt ở nơi này ít nhất là hết đêm nay. Khả năng sinh tồn cô rất cao, chắc chắn sẽ không chết, chẳng qua cô lo Âu Minh Triết sẽ chết đói nha. 
Cô nghĩ cũng thật lạ, rõ ràng là đi theo chỉ dẫn của người kia, vì sao lại lạc được chứ... 
Đợi thật lâu không thấy tiếng trả lời, Đàm Tiểu Ân đưa điện thoại ra trước mắt, rõ ràng vẫn chưa cúp máy. Lần nữa áp tai vào điện thoại mới nghe thấy tiếng của người cầm giây bên kia. 
"Cô đang tầng mấy? Khu vực đó như thế nào?" 
Cũng may giờ này công ty chưa cúp điện, đèn hành lang sáng trưng thuận lợi cho Đàm Tiểu Ân nhìn thấy. 
Đàm Tiểu Ân ngó nghiêng xung quanh, trên tường gắn biển hiệu "Phòng nội vụ" rất lớn, cô thuận theo đó đọc cho Âu Minh Triết. Hắn nghe được, dặn dò cô ở nguyên một chỗ như vậy, sau đó Đàm Tiểu Ân chỉ nghe được tiếng "tút tút" bên tai. 
Cô nép mình vào sát tường, ngồi phịch xuống, Âu Minh Triết đã nói vậy nghĩa là hắn sẽ đi tìm cô, cô vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đây chờ vẫn hơn. 
Ngay vào lúc cô đang nhàm chán thì một cuộc gọi từ số lạ xuất hiện trong điện thoại. Đàm Tiểu Ân cảm giác không ổn nên cũng không muốn nghe. Nhưng cứ tắt đi thì số kia lại tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/276115/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.