Đàm Ôn Tường đang vô cùng sốt ruột không biết phải làm sao thì đột nhiên cửa đại sảnh được mở ra. Khuôn mặt tinh xảo, cùng với bộ quần áo diện trên người khiến mọi người một phen hú vía. 
"Nhu Nhi, còn biết đường quay về sao? Có phải con định khiến cho cha mẹ tức chết không hả? Vì sao lại dở trò bỏ nhà đi? Bỏ đi rồi lại quay về?" - Lộc Nhân nhìn con gái trước mặt, lập tức chạy lại, hai tay nắm chặt cổ tay của cô gái, không ngừng oán trách. 
Đàm Ôn Tường cũng tiến lại, nhìn khuôn mặt kinh hãi của Tiểu Ân kia. Tay ông dơ lên không trung, toan định đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của con gái. Nhưng được nửa đường, ông thở dài thu tay lại. Ông còn cần cái bản mặt này để tiến hành hôn lễ. Tuy vậy, không thể nhịn được tức giận, ông vẫn nghiêm giọng, trừng mắt quát Tiểu Ân. 
"Từ giờ còn dám chạy nữa, cha sẽ đánh gãy chân con rồi vác sang cho Âu tổng." 
Đàm Tiểu Ân ngây ngốc, không hiểu cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào. Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, cô mới được mẹ cầm tay như vậy. Trong lòng thầm gọi tên chị gái... 
Nhu Nhi, đây là những thứ chị bảo là chán ghét sao... Vậy mà, nó lại là ước mơ suốt mười mấy năm qua của em... Đúng như em đoán, tay mẹ rất ấm, thật sự rất ấm. 
Bao nhiêu năm ở bên ngoài như vậy, khuôn mặt họ vừa là mộng đẹp, vừa là ác mộng trong giấc mơ của cô. 
Lần này, theo vé máy bay của Đàm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/276107/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.