Anh Túc ở trong căn biệt thự đêm ngày đều phải lo cho Cố Minh Châu. Người làm đã bỏ đi mất, bà ta từ kẻ chưa từng đả động đến một ngón tay, giờ đây phải làm hầu hết tất cả mọi việc
Không dám ra bên ngoài vì sợ bị nhận ra, sẽ bị đánh mắng, đành phải mời bác sĩ đến khám bệnh. Tiền sắp tiêu sạch nhưng tinh thần của Cố Minh Châu không thể thuyên giảm
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này
Cố Giai Lệ ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng ngoài kia đang toả sáng lấp lánh
Cô mặc chiếc áo ngủ dài đến đầu gối, mỏng tanh. Gió thổi nhè nhẹ lên cơ thể thiếu nữ, từng cơn tuy không rét nhưng hơi se lạnh trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp
Nhớ đến lần đầu đến nơi này, cô sợ hãi trăm bề
Lo lắng mọi người ở đây sẽ đối xử với cô còn tệ hơn những người ở nhà họ Cố
Dù sao cha và anh chị cũng là ngươi thân chung dùng máu. Họ còn như vậy thì những người khác sao có thể tốt?
Huống chi Tống Tư Duệ còn được mệnh danh là ác ma. Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, cho đến tận bây giờ, mọi chuyện cứ như giấc mơ
Chương 141: chuyện xưa cũ
Huống chi Tống Tư Duệ còn được mệnh danh là ác ma. Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, cho đến tận bây giờ, mọi chuyện cứ như giấc mơ
Cô thật sự không ngờ sẽ có ngày mình lại yêu say đắm người từng khiến mình sống trong lo sợ
Cố Giai Lệ tủm tỉm cười, bất thình lình một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794245/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.