Cô bị chiều hư rồi a. Bây giờ còn tùy ý mà đánh hơn nữa Không biết sợ là gì
Cố Giai Lệ thở hổn hển, tức giận không muốn chú ý đến người nào đó nữa. Phủ chăn che kín cơ thể
Không lâu sau liền nghe thấy tiếng cười của hắn. Làm cho cô càng cau có hơn, lập tức vùng dậy
"Em mách mẹ!"
Hắn không nhịn được cười. Song, vẫn sợ cô sẽ bỏ đi Lập tức túm lấy cổ tay mảnh khảnh "Em giận rồi à? Không ngờ da mặt của Giai Lệ nhà ta lại mỏng như thể"
Cô vùng vẫy, không thèm để tâm hơn nữa
Tống thiếu gia đột ngột kéo mạnh, cô nhanh chóng mất thăng bằng ngồi lên đùi hắn
Muốn đứng lên nhưng đã bị người đàn ông ôm chặt lấy. Cằm hắn tì lên bờ vai nhỏ, giọng nói gần kề phả bên tai
" Không đùa em nữa, được chưa?"
Cô xoay mặt đi nơi khác, thật sự giận quá mà
Hắn lại nói tiếp "Em còn nhớ lúc anh đấm anh trai của em không? Từng cú giáng xuống khiến tên đó không kịp trở tay. Em sau này nếu có kẻ dám gây chuyện, cũng nên làm như vậy"
"Em làm sao mạnh như vậy?"
"Hôm nay gan dạ hơn rồi này, còn dám móc mỉa anh"
Thấy cô không có vẻ sẽ trả lời, hắn lại nói thêm " Giữa anh và đám người họ Cố, ai đáng sợ hơn?"
Sao hắn lại hỏi cô như thế? Tất nhiên là ai cũng đều xấu như nhau. Dạo này hắn lại thường hay chọc ghẹo cô nữa
Nhưng mà cũng không đúng cho lắm Cả nhà 4 người kia là tâm bệnh trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794220/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.