Tống thiếu ngồi đó vỗ về vợ mình đến khi tiếng khóc dứt hẳn, rồi lại hỏi thêm
'' Em có muốn bóc quà không?''
Cô lắc lắc đầu
Hắn chậm rãi đứng lên rồi nói
'' Vậy em ngủ chút đi, anh bảo nhà bếp làm chút thức ăn sau khi thức dậy thì dùng nhé?''
Thấy hắn có ý định rời đi, cô như đứa trẻ mất đi chỗ dựa. Gương mặt thập phần lo lắng, nhanh chóng níu lấy góc tay áo
'' Đừng''
Đôi mắt trong suốt lấp lánh đáng yêu, lại có chút tội nghiệp như cún con bị hất hủi khiến hắn lỡ nhịp
Tống Tư Duệ ngồi xuống, nhanh chóng đồng ý
'' Được, vậy thì ở lại đây với em''Nói xong liền cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp chăn
Cách lớp chăn dày, hắn đặt tay lên vùng bụng, đau xót hỏi
'' Còn đau không?''
Cô lắc đầu
Hắn nhìn đôi mắt sưng to như quả hồ đào của cô, định đi tìm khăn lạnh. Chưa kịp đứng lên đã bị nắm lấy ngón tay cái
Gương mặt nam tính hiện lên tia ôn nhu chỉ dành riêng cho cô, giọng nói cũng không còn doạ người như lúc nãy
'' Mắt em sưng to, anh đi lấy khăn lạnh''
Cô lại lắc đầu
Tống thiếu chạm nhẹ lên đôi mắt của cô, dịu dàng lên tiếng '' Ngoan, mắt sưng sẽ khó chịu''
Cố Giai Lệ mếu máo, nắm chặt hơn. Thậm chí còn kéo tay thon dài kia áp lên gương mặt của mình, dụi dụi vài cái
Hắn vừa vui mừng trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cười
Lúc sáng vẫn còn ấp a ấp úng chẳng nói được với nhau mấy câu, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794210/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.