Châu Vỹ buồn rười rượi thở dài vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của cô
'' Đứa trẻ ngốc, con không cần sợ đâu''
Sau khi dùng bữa, Tống phu nhân liền lên tiếng
'' Giai Lệ, ở ngoài vườn hoa ta vừa cho xây một mái đình nhỏ. Con ra đó đợi ta nhé''
Cố Giai Lệ nghe theo
Đợi cô đi mất, bà liền xoay sang hắn rồi chất vấn
'' Đã bảo con không được phép đến gần con bé rồi vẫn cứ thích bỏ ngoài tai. Có tin mẹ đuổi con ra khỏi đây không?''
'' Chúng con là vợ chồng, ở cạnh nhau là chuyện hết sức bình thường''
Bà bước đến, mắt trừng miệng cười nhạo, tay chỉ trỏ
'' Ha, con hành hạ người ta thừa sống thiếu chết mà còn dám nói là bình thường? Đêm nay mẹ đem vào cô đến phòng quấy rối xem con có thể bình thường nữa hay không''1Tống Tư Duệ nghe xong, nhanh chóng nhượng bộ
'' Mất khống chế là lỗi của con, con cũng đã xin lỗi cô ấy rồi''
Châu Vỹ dùng tay chỉ trỏ lên đầu hắn. Không quan tâm đến tổng giám đốc là người sĩ diện
'' Làm xong rồi nhận lỗi là xong à? Giai Lệ nó hiền lành nên con cứ thế thoả thích bắt nạt hay sao?''
Hắn thở dài
'' Thật sự không hiểu mẹ đang muốn thế nào nữa''
'' Ây da? Con nói xem mẹ muốn gì?'' - nói dứt câu bà gỡ từng chiếc nhẫn bằng đá quý ném lên người hắn, từng chiếc sáng lấp lánh trên ngón tay cứ thế rơi xuống dưới đôi giày da đắc tiền1
'' Mẹ làm gì ...'' '' Mẹ lỡ tay ném đồ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794200/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.