Không được, lỡ như hắn nói ra chuyện đã làm với cô đêm qua thì mẹ sẽ ghét bỏ cô mất. Chắc chắn sẽ thấy cô thật kinh tởm.
Quản gia đứng ở cửa, tiến đến cúi đầu, cung kính trả lời ” Phu nhân, thiếu gia từ sớm đã bay ra nước ngoài rồi”.
” Nó đi đâu?” – bà hỏi.
” Mỹ ạ” – quản gia đáp.
Châu Vỹ thở dài “Mỗi lần đến Mỹ thì hơn cả tháng nó mới trở về nhà. Khi nào nó về nhớ nhắc ta chuyện hôm nay”.
Nghe thấy hắn có thể sẽ về vào tháng sau, bao nhiêu âu lo trong cô như tảng băng tan biến đi ít nhiều Nếu vậy thì có nghĩa cô không cần gặp hắn một khoảng thời gian. Không còn bị hành hạ giống đêm qua nữa rồi.
” Hình như là … vừa về đến”.
Kể từ cái đêm kinh hoàng ấy đến nay đã được 3 ngày. Vết thương xác thịt theo thời gian đã vơi đi phần nào Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Mỗi đêm khi ngủ đều thấy hắn đang đè lên người coi bằng cơ thể to lớn đó. Cùng với hơi thở nóng rực phả bên tai.
Cố Giai Lệ cố gắng kêu gào, xin tha mạng. Nhưng âm thanh trong cổ họng không tài nào phát ra được. Tay chân bị giữ lấy cũng không thể vùng vẫy.
Cho đến khi cô chạy được thì xung quanh đều bao trùm bóng tối. Nơi nơi đều phát ra âm thanh khàn đặc rằng cô sẽ không thoát được đầu.
Chỉ vừa chợp mắt, liền tỉnh dậy với vẻ mặt hoảng sợ. Cái trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, rơi thẩm ướt cả chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794158/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.