'' Mấy người thôi hết đi!'' - Châu Vỹ nổi giận đùng đùng đứng phắc dậy nhìn về phía đám người bị nuông chìu sinh hư mà quát
'' Giai Lệ không phải trò chơi, càng không phải sinh vật lạ. Con bé là con dâu Tống gia, nên hãy cư xử chừng mực với nữ chủ tương lai đi!!!''
Bọn họ nghe xong, đưa ánh mắt hối hận nhìn nhau. Sau đó tiến đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên giường thủ thỉ
'' Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi ... vì đã cư xử không phải''
'' Không ... không sao đ ... đâu'' - cô lên tiếng
'' Hãy cảm kích sự khoang hồng của con bé và lễ phép vào. Thật là, sao có thể làm vậy kia chứ?'' - Tống phu nhân lên tiếng, sau đó quay sang vỗ về con dâu mình
'' Con ngoan à, đừng trách họ. Cũng vì giọng con nghe rất hay mà thôi''
Cả đám người ủ rũ gật đầu công nhận. Cố Giai Lệ cười
Cô muốn hiểu rõ về mọi người ở đây hơn. Nếu nói chuyện nhiều, thì có thể biết được nhiều thứ rồi
'' Không ... sao''
Nhìn thấy cô cố gắng giao tiếp, Châu Vỹ xúc động lấy tay che miệng
'' Ôi trời, đáng yêu quá đi. Nào! Mau gọi mami cho ta nghe đi''
''Phu nhân!!!'' - mọi người đồng thanh hô to. Người cũng như vậy mà lại trách chúng tôi cư xử không có chừng mực à?
Cố Giai Lệ cũng có chút quen với lối cư xử nắng mưa thất thường, lâu lâu nổi sấm chớp. Cho nên cũng không thường xuyên bị giật mình khi nghe thấy tiếng thét bất chợt
Không như lúc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/794124/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.