Bây giờ đã là buổi tối.
Đã một ngày kể từ khi Cố Trì hôn mê.
Cả ngày hôm nay, Diệp Tuệ cứ như người mất hồn, cô ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm anh, không ăn cũng chẳng uống.
A Đông đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng cô đều không nghe, ánh mắt một mực tập trung trên người Cố Trì.
Diệp Tuệ không biết có phải do bản thân cô quá sốc nên sinh ra ảo giác hay không, cô thế mà lại nhìn thấy mí mắt Cố Trì hơi động đậy.
Cô không dám tin, tập trung quan sát một lần nữa. Lần này mắt anh không còn động nhẹ nữa, mà từ từ mở hẳn ra.
Diệp Tuệ dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm. Cô mừng quýnh lên, cầm lấy tay anh, run run nói:
"Cố Trì, anh... anh tỉnh rồi sao?"
Cố Trì bị thương vừa mới tỉnh dậy, cổ họng khô rát, muốn đáp lời cô nhưng không sao cất lên thành tiếng được.
Diệp Tuệ thấy anh thật sự đã tỉnh, vội vàng hét to với bác sĩ:
"Bác sĩ, như thế này là sao? Ông nói anh ấy sẽ hôn mê ít nhất nửa năm, còn có khả năng trở thành người thực vật mà?"
Bác sĩ vội vàng chạy vào, nghe Diệp Tuệ nói như vậy, ông ta ngại ngùng gãi gãi đầu:
"Xin lỗi cô, là tôi nhầm lẫn giữa anh Cố và bệnh nhân phòng bên cạnh. Chính xác là bệnh nhân phòng bên cạnh mới là người có khả năng trở thành người thực vật."
Diệp Tuệ thật sự cạn lời với ông bác sĩ luôn, chuyện như thế này mà ông ta cũng nhầm lẫn được, làm cô đau khổ suốt cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ngot-ngao-tong-tai-sung-lat-troi/1299999/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.