Chương trước
Chương sau
Cô cúi gằm mặt xuống, im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi anh:
"Anh xin lỗi em vì điều gì?"
Cố Đình Bắc nhẹ giọng nói:
"Anh xin lỗi vì đã trách nhầm em, xin lỗi vì không điều tra kĩ càng đã kết tội cho em, xin lỗi vì đã không đuổi theo em khi em ra khỏi nhà, xin lỗi vì đã mặc kệ khi biết em bị bắt cóc."
Diệp Tuệ không nhịn được nữa, nước mắt cô lăn xuống, trượt qua gò má nóng bỏng, rơi xuống.
Cô khóc rồi!
Cố Đình Bắc luống cuống, anh không biết nên dỗ cô như thế nào. Trải qua hơn một tháng chung sống, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của cô, anh biết, bản thân anh đã rung động mất rồi.
Nếu không yêu sẽ không có ghen tuông.
Nếu anh không thích cô, sẽ không tức giận khi nhìn thấy những tấm ảnh kia.
Mấy hôm nay không có cô ở nhà, mặc dù căn biệt thự Cố gia to lớn, đầy người giúp việc, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu mất cái gì đó.
Hoá ra là thiếu cô.

Nhìn cô khóc, đôi mắt ướt đẫm, anh không biết nên dỗ cô như thế nào, đành ôm lấy cô, dùng tay vỗ vỗ lưng cô, vừa vỗ vừa an ủi:
"Không sao, Tiểu Tuệ, không sao rồi, chúng ta cùng về nhà nhé?"
Diệp Tuệ được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của anh, cô nhẹ giọng nói:
"Ừm! Cùng nhau về nhà thôi!"
Lúc Cố Đình Bắc định đưa Diệp Tuệ đi, bỗng nhiên đám đàn em nhao nhao chạy tới, sụt sịt cầm lấy tay cô không để cô đi
"Tiểu Tuệ, cô theo hắn ta có gì tốt? Lão đại của chúng tôi đẹp trai không kém hắn ta, giàu cũng không kém hắn ta, tính tình lại không lạnh nhạt như hắn ta. Cô theo lão đại của chúng tôi trừ gian diệt ác, không phải tốt hơn sao?"
"Đúng đấy Tiểu Tuệ, ban ngày trừ gian diệt ác, ban đêm lại trở về đánh bài cùng chúng tôi, đây mới là cuộc sống cô muốn mà?"
"Tiểu Tuệ, nghe tôi đi, giới thượng lưu rất phức tạp, cô trở về Cố gia, thế nào cũng bị ức hiếp cho mà xem."
Diệp Tuệ không ngờ cô chỉ ở đây 3 ngày mà lại được lòng đám đàn em của Cố Trì như vậy. Cô nở nụ cười từ tận đáy lòng, chào tạm biệt bọn họ, trước khi đi, cô nói:
"Đừng lo cho tôi, tôi không yếu đuối như các cậu nghĩ đâu."
Cố Đình Bắc nhìn một màn chia tay đầy cảm động kia, trong lòng hơi khó chịu.

Sau đó, anh đưa Diệp Tuệ trở về, lúc đi ra đến cửa phòng, lướt ngang qua Cố Trì, Diệp Tuệ dừng lại, cúi đầu, trịnh trọng cảm ơn hắn đã chăm sóc cô trong mấy ngày qua, cô nói:
"Cố Trì, cảm ơn anh, 3 ngày qua là 3 ngày mà tôi cảm thấy bình yên nhất. Hy vọng sẽ sớm được gặp lại anh."
Nói xong, cô và Cố Đình Bắc cùng nhau rời đi
Khi đã đi được một đoạn khá xa, Cố Đình Bắc mơ hồ nghe Cố Trì nói:
"Em trai thân ái, lần này em thắng cược rồi, nhưng lần sau thì không chắc đâu, cuộc sống ở Cố gia không phải là cuộc sống mà Diệp Tuệ muốn."
Cố Đình Bắc không để những lời này ở trong lòng, vẫn tiếp tục bước đi không quay đầu lại.
Anh không nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tuệ hơi sững lại sau khi nghe Cố Trì nói.
Diệp Tuệ trong lòng nặng trĩu, cô không biết quyết định rời khỏi căn phòng ấm áp kia, theo Cố Đình Bắc về nhà là đúng hay sai.
Suy cho cùng, chỉ có Cố Trì và đám đàn em của hắn ta hiểu rõ cô muốn gì và không muốn gì.
Câu nói tiếp theo của Cố Đình Bắc làm chuông báo động trong lòng Diệp Tuệ vang lên:
"Tiểu Tuệ, một tuần nữa Bạch Tử Hân từ nước ngoài trở về. Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, tụi anh chơi thân với nhau từ lúc còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Em nhớ đón tiếp cô ấy cho cẩn thận nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.