Lãnh Phong bước ra từ phòng bệnh của Vân Hi anh nhìn Âu Ảnh Quân lắc đầu rồi trầm giọng nói..
[ Ảnh Quân, cô ấy vẫn không chịu ăn gì hết]
[ Không ăn thì không cần mang thức ăn tới nữa. Cứ mặc kệ cô ta]
Anh lạnh lùng nói rồi đứng dậy đút một tay vào túi quần rời đi..
...----------------...
Vân Hi ngồi trên giường mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lòng cô trống rỗng..
Cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần tại sao lúc đó không một dao đâm thẳng vào tim để được chết ngay tức khắc mà lại để cho người khác có cơ hội cứu mình. Tại sao ông trời lại không để cô chết đi , tại sao lại để cô sống mà phải chịu nhục nhã chịu sự dày dò từ thân sát lẫn tinh thần ..
[ Cô muốn chết đến vậy sao?]
Âu Ảnh Quân đi vào liếc nhìn Vân Hi một cái rồi anh đi đến sô pha ngồi xuống..
[ Cô hận tôi như vậy tại sao lại không muốn sống để trả thù tôi?]
[ Không đáng]
Vân Hi mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, cô lạnh lùng trả lời anh..
[ Không đáng?]
Âu Ảnh Quân nhíu mày nhìn cô rồi lập lại hai từ cô vừa nói
[ Anh không đáng để được nằm trong suy nghĩ của tôi. Dù chỉ là vô tình nghĩ đến tôi cũng hoàn toàn không muốn. Trả thù anh? Tôi có thể làm được sao? Nếu có thể dễ dàng trả thù anh thì Thần Thục Nghi đã không tự chịu đựng suốt năm năm trời.]
[ Cô biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ngo-nghich-cua-au-anh-quan/2936795/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.