Từ Phong đưa Hải Đăng từ nhà thờ về bệnh viện, cậu vì mới tỉnh còn yếu lại thêm khóc quá nhiều nên đã ngất đi, làm Từ Phong một trận sợ hãi, sau khi khám xong mới thở phào nhẹ nhõm. Đặt cậu lên giường. 
" Có lẽ mới tỉnh dậy mà phải tiếp nhận nhiều chuyện bất ngờ, vượt mất sự chịu đựng của em... Ngủ ngon nha." Từ Phong dịu dàng xoa má Hải Đăng. 
Từ Phong đi lấy thuốc cho cậu, cậu tỉnh dậy thấy hơi khát nước, định là sẽ đi lấy nước uống nhưng khi đặt chân xuống đất... Chân không hề có cảm giác, vô lực ngã xuống. Cậu hoảng sợ ngồi dậy. 
" Chuyện này... Là sao?" Hải Đăng hoang mang đôi chút. 
Cậu cố lấy bình tĩnh đứng dậy nhưng vô ích, cậu thử nhéo vào chân nhưng cũng không còn cảm giác.... 
" Cái này là sao chứ?" 
Hải Đăng cảm giác nó không phải là chân mình nữa. Cố đứng dậy nhưng ngã xuống... Cậu sợ hãi, đây chỉ là giấc mơ thôi đúng không? Nếu như là do nắm quá lâu nên không đi được thì chân cũng phải có cảm giác đau chứ... Tại sao? 
Cậu đau khổ ngồi đánh mạnh vào chân mình mà khóc. Tại sao vừa mới tỉnh lại, chưa kịp mừng mà tại sao lại để cậu gặp phải chuyện này, Hải Đăng sợ hãi vô cùng, cậu sợ sẽ không bao giờ đi được nữa. 
Từ Phong đi vào thấy cậu nằm dưới đất, hoãn hốt chạy đến muốn bế cậu lên, vừa mới đụng vào cậu liền gạc tay 
Từ Phong ra. Đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh. 
"Anh cho em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3550441/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.