"Ba, mẹ... Bảo Bảo sợ." Cậu run rẩy ôm lấy ba mẹ.
"Tiểu Bảo à con đừng sợ... Cứ ở yên trong này, không được ra nghe chưa, nhớ kĩ không được ra, cũng không được kêu, cũng không được khóc ra tiếng... Không được phát ra tiếng động nào, nếu mà con không nghe theo thì có chết mẹ cũng không nhìn mặt con." Mẹ cậu đau đớn nói ra những lời đe doạ để cậu nghe lời.
"Dạ, con hứa... " Vu Bảo cố gắng kìm nén tiếng khóc cho mẹ yên tâm.
Lúc đó Vu Bảo mới 17 tuổi, độ tuổi nhạy cảm nhất, độ tuổi mà tâm lí bất ổn nhất.
Ba Vu Bảo làm cảnh sát, do điều tra ra bọn tội phạm buôn bán ma túy, một tổ chức lớn... Chúng bởi vì muốn dấu tội mà đã âm thầm đến giết hết ba mẹ cậu. Ba mẹ Vu Bảo đã kịp dấu cậu vào tủ đồ.
" Ở đây chờ người đến cứu, con nhớ chưa." Ba cậu dặn con trai.
" Huhu dạ." Vu Bảo sợ hãi nắm lấy góc áo của mình kìm nén.
Đóng chặt cửa lại, hai ông bà ra ngoài đánh nhau với bọn sát thủ và kết cuộc bị giết thảm. Vu Bảo ngồi trong tủ nhìn ra khe cửa tận mắt chứng kiến ba mẹ mình bị giết, khóc đến đau đớn, vì ba mẹ dặn không được ồn, phải chờ người đến cứu. Vu Bảo bịt kín miệng mình lại mà khóc.
Bọn chúng giết xong ba mẹ cậu, một tên cầm đầu gở bịt mặt ra thở.
"Còn ai không?" Tên đại ca hung dữ hỏi.
"Đã hết thưa đại ca." Đàn em trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987022/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.