Từ Phong đi theo nơi phát ra sóng điện thoại của "Mẹ cả", đến nơi... Đó quả thật là cô nhi viện SS. Anh bước vào, nơi này có thể gọi là cô nhi viện nhỏ nhất, nghèo nhất mà anh biết.
Bọn trẻ ở đây khoản 10 đứa, đứa nào cũng ốm nhưng không bằng Hải Đăng, so với Hải Đăng mà nói thì chúng có vẻ có thịt hơn. Bọn trẻ thấy anh vội chạy đi vào.
" Mẹ cả ơi, mẹ ba ơi có người đến..."
Bọn trẻ chạy tán loạn vào báo, anh đi đến cửa thềm thì thấy có hai người phụ nữ vẻ mặt tái nhợt như đang bệnh ra đón anh rồi mời anh vào. Anh đi vào ngồi đối diện với hai mẹ, bọn trẻ hóng hớt ló đầu vào cửa rình xem có chuyện gì thì bị mẹ ba dẫn đi ra ngoài, bọn trẻ ngoan ngoãn đi ra, còn lại mẹ cả và anh.
Mẹ nhìn anh rồi lên tiếng.
"Cậu đây là..?"
"Cháu là... Người yêu của Hải Đăng. Em ấy đâu ạ?" Từ Phong ngập ngừng rồi cũng lấy hết can đảm để trả lời.
Anh nhìn quanh thì mới phát hiện không thấy Hải Đăng đâu. Mẹ nghe thì hơi ngạc nhiên vì từ lúc về không nghe cậu nói gì cả.
" Thằng bé... Nó đi làm rồi."
"Đi làm?" Anh ngạc nhiên.
" Đúng... Đi làm..."
Mẹ nói với vẻ mặt buồn và đầy sự đau khổ.
"Khi nào em ấy về ?" Từ Phong bồn chồn lo lắng.
"Chắc 8-9 giờ tối."
"Muộn quá... Nhưng tại sao em ấy đang ở thành phố mà phải về đây? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2986991/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.