🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Nhất Thành dắt tay Vu Bảo đi lên máy bay, Từ Phong và Hải Đăng theo sau. Trên máy bay có nhiều người, Vu Bảo ngó ngang ngó dọc... Đáng lý ra anh có thể đi máy bay riêng nhưng anh muốn cho Vu Bảo biết một chuyến bay bình thường là như thế nào, muốn cậu tiếp xúc với nhiều thứ hơn, cởi mở hơn.

Anh để Vu Bảo ngồi ghế cạnh mình, cài dây an toàn lại cho cậu, chuyến bay cất cánh, cậu thấy mình như được nâng lên, bắt đầu thích thú ngó nghiên ngó dọc.

"Diệp Thành... Nhìn kìa Bảo Bảo đang ở trên trời nè... Có mây nữa kìa..." Cậu vui vẻ chỉ anh.

Vu Bảo cứ loi nhoi gở cả dây an toàn ra leo qua ghế anh, ngồi lên đùi anh mà ngó ra cửa sổ. Diệp Nhất Thành vội ôm vợ lại để cậu không ngã xuống. Vu Bảo cứ áp mặt mình ra cửa sổ mà nhìn rồi chỉ.

Lát sau Vu Bảo thấy mãi củng chỉ nhiêu đó đâm ra chán về ghế mình ngồi yên. Càng bay Vu Bảo thấy càng nóng, cậu gở khăn choàng cổ ra rồi lại đi qua chổ anh ngồi lên đùi anh bĩu môi tỏ vẻ chán, anh ôm bé con lại cưng chiều. Vu Bảo đưa khăn choàng cổ cho anh cầm.

"Sao vậy? Nóng sao?" Anh ân cần hỏi.

Vu Bảo gật đầu, anh lấy trong túi ra một sợi dây buộc tóc, buộc tóc mái của Vu Bảo lên, đây là dây anh chuẩn bị cho Vu Bảo vì qua nước V không như ở nước mình, bên đó thời tiết ấm áp nhưng đối với những người xứ lạnh như anh sẽ nóng nên anh đã mua dây buộc tóc mái cậu lên cho mát, tránh Vu Bảo qua bên đó bị tóc phủ trán mà nóng nực.

Anh buộc lên cho cậu, Vu Bảo thấy mát hẳn ra tóc được buộc nên nó cứ đưa qua đưa lại ngộ lắm... Vu Bảo thích thế là cứ lắc lư cái đầu mãi. Anh nhìn thấy đáng yêu, xoa đầu bé con một cái rồi đưa cho vợ một thanh socola ăn đỡ chán miệng.

Vu Bảo cầm lấy ăn, cậu quay người lại đối diện với anh, cậu tò mò không biết phía sau như thế nào nên cậu chồm người dậy nhìn ra sau... Đưa cái bụng bầu đối diện mặt anh, anh vội giữ hai bên eo cậu lại, anh ngửi người vợ bay mùi sữa rất thơm rồi nhìn cái bụng bầu tròn tròn mà lại thấy vừa đáng yêu vừa mắc cười, cái bụng này đã mấy hôm anh chưa sờ đã lớn như vậy rồi.

Vu Bảo nhìn ra sau thấy có một cậu nhóc 4-5 tuổi gì đó đang nhìn mình.

" Ăn không?" Vu Bảo hỏi.

Cậu bé gật đầu, Diệp Nhất Thành kéo cậu xuống.

"Đừng nháo."

Vu Bảo xoè tay ra.

"Cho Bảo Bảo nữa." Cậu xin.

" Em ăn?"

Vu Bảo lắc đầu chỉ ra phía sau. Anh biết là bé con không ăn nên đưa cho cậu ba thanh. Vu Bảo cầm lấy rồi từ từ vác bụng bầu đi ra sau, rủ cả Hải Đăng đi theo. Vu Bảo chạy đến trước ghế của cậu bé gọi cậu bé ra, cậu bé xin mẹ chạy ra chơi với Hải Đăng và Vu Bảo.

Cả ba ngồi giữa đường đi, ngồi đó chơi, Vu Bảo cho Hải Đăng và cậu bé đó socola của mình. Cả ba ngồi nói chuyện nhau nghe. Hai anh nhìn hai bé con của mình mà lại thấy buồn cười, sao mà đáng yêu thế không biết khi nào mới lớn đây.

Nói chuyện một lát cậu bé nhìn Hải Đăng.

" Anh thật đẹp."

Hải Đăng cười xoa đầu cậu bé ngại ngùng. Cậu bé nhìn tay Hải Đăng thấy tay cậu rất đẹp, cậu bé hôn tay cậu một cái.

Cậu bé nhìn Vu Bảo thấy có chùm tóc rất là đáng yêu, thêm hai má phúng phính.



"Anh đáng yêu, dễ thương thật đấy."

Nói xong cậu bé chồm lên hôn vào má Vu Bảo một cái, cậu bất ngờ nhưng rồi lại nở nụ cười hôn lại cậu bé đó một cái.

"Bobo." Vu Bảo nói.

Diệp Nhất Thành sầm mặt lại... Dám hôn người đàn ông khác trước mặt chồng mình. Cả Từ Phong và Diệp Nhất Thành đều lôi hai bé con của mình về.

Vu Bảo nhìn mặt Diệp Nhất Thành u ám.

"Diệp Thành làm sao?" Cậu hỏi.

"Dám hôn trai trước mặt chồng?" Anh hậm hực lấy tay chỉ vào trán Vu Bảo.

"Em bé nha." Vu Bảo giải thích.

"Em bé vẫn là nam." Anh không vui nói.

"À... Vậy mai mốt Bảo Bảo sinh con trai vẫn không được hôn ạ?

" Đúng." Anh dứt khoát.

"Diệp Thành vô lý." Cậu ấm ức.

Vu Bảo bĩu môi với anh. Rồi lại qua bên anh ngồi lên đùi, ngồi một lát lại ngủ trên người anh, anh ngồi thẳng người dậy bế Vu Bảo ngồi ngang qua người mình, dũi hai chân cậu thẳng ra: "Sao chân ngắn thế này?", anh cười rồi để đầu cậu dựa vào vai mình để cậu không bị mỏi. Xong anh ôm chặt cậu lại rồi thiếp đi.

Bên Từ Phong thì khác, Từ Phong lôi Hải Đăng về ngồi yên vị đó, cả hai nói chuyện một lát thì ngủ, Hải Đăng tỉnh lại, cậu biết anh không có gì ôm khi ngủ thì sẽ rất khó ngủ nên đã lấy gối của mình cho anh ôm, còn mình lấy áo khoác gối đầu mà ngủ.

Ai nấy đều chìm vào giấc ngủ, chuyến bay kéo dài tám tiếng. Đến nơi ai cũng xuống sân bay, hành lí Từ Phong đều kéo ra xe hết, còn Diệp Nhất Thành thì phải bế Vu Bảo vì cậu ngủ say không biết gì nữa.

Đến khách sạn gần biển, ai về phòng nấy. Anh mở cửa đi đến giường đặt bé con xuống cho vợ ngủ, Vu Bảo ngủ đến trưa thì cậu dậy.

"Sao hết buồn ngủ chưa? Anh đưa em đi chơi nha."

Vu Bảo lắc đầu.

"Bảo Bảo còn mệt." Vu Bảo uể oải nói.

Mệt cũng đúng, bầu mà phải bay tận tám tiếng cơ mà.

"Vậy em dậy rồi mình đi ăn nha?"

" Dạ."



Vu Bảo thay đồ, rồi anh dẫn cậu xuống tầng dưới ăn trưa. Chỗ họ ngồi gần bể bơi nhìn ra rất đẹp, anh dẫn Vu Bảo ra đó, tay thì dắt cậu tay thì đỡ cái bụng bầu của cậu... Nhìn họ rất hạnh phúc làm đám nhân viên nữ đều ganh tị với cậu vì có một ông chồng vừa đẹp trai vừa cưng vợ.

Đến bàn ăn với Từ Phong và Hải Đăng, gọi đồ ăn đợi ra Diệp Nhất Thành. Anh xoa đầu Vu Bảo cưng chiều.

"Em uống gì? Sữa nhé." Anh vuốt mái tóc rối của cậu hỏi.

"Em uống cái này." Vu Bảo chỉ menu.

" Em mệt uống dừa không tốt, khi nào khoẻ hẳn rồi uống được không?"

Vu Bảo gật đầu. Cơm ra, anh đút cơm cho cậu ăn, cậu chỉ việc ngồi đó chờ anh đút ăn rồi uống nước mà thôi, cậu hơi mệt nên có chút lười biếng.

Từ Phong gắp đồ ăn cho người yêu, còn cậu chỉ ngồi ăn, muốn ăn gì cứ nói Từ Phong sẽ gắp qua cho cậu. Hải Đăng vui vẻ ngồi ăn, cơm dính vào miệng Từ Phong nhìn thấy... Cứ nhìn cái miệng nhỏ nhỏ nhai cơm lia lịa làm anh không kìm được mà cúi xuống hôn vào miệng Hải Đăng rồi ăn lấy hạt cơm trên miệng cậu. Nhất thời Hải Đăng đơ ra.

Diệp Nhất Thành hắn giọng, che mắt Vu Bảo lại.

"Từ khi nào lại tùy tiện như vậy chứ?" Diệp Nhất Thành quở trách.

Vu Bảo nhìn Hải Đăng và Từ Phong, nhìn mặt Hải Đăng đỏ ngại ngùng mà đánh vào ngực Từ Phong. Vu Bảo reo lên thích thú.

"A... Tiểu Đăng đỏ mặt rồi."

Hải Đăng ngại muốn độn thổ, giữa chốn đông người mà... Thật là... Hai anh ngồi cười.... Tất cả ăn cơm rất vui vẻ.

Tất cả hành động cưng chiều của hai anh đối với hai bé con đều được đám nhân viên nữ của khách sạn thu vào tầm mắt, ở đây là khách sạn dành riêng cho du khách nên nhân viên rất giỏi ngoại ngữ.

Đám nhân viên nữ bu lại bàn tán.

"Ê, Sasa, Heri hai mày đẹp nhất trong bọn này, đẹp hơn hai đứa vợ của hai người họ, bọn tao thách hai mày cưa đổ được hai anh ta đấy." Đám nhân viên thách thức.

"Đúng đấy."

"Tao cũng thách. Hai mày thử làm đi."

"Hai mày xinh như vậy không lẽ thua hai thằng nhóc đó."

"Đúng đấy, thử bẻ thẳng lại hai anh ta xem."

....

...

Cả đám thách Sasa và Heri đi quyến rũ Diệp Nhất Thành và Từ Phong nếu cua được thì hai ả ta sẽ được cái túi sách hàng hiệu. Nhan sắc của hai ả cũng không phải dạng tầm thường, xinh nhất nhì ở cái tỉnh này, để vào được đây thì cũng từng dựa vào nhan sắc. Hai ả ta suy nghĩ nhìn Diệp Nhất Thành và Từ Phong giàu có nếu mà cua đổ cũng có lợi vừa có người yêu giàu có, đẹp trai lại được túi sách hàng hiệu... Quá lời rồi, sau này không lo chuyện tiền bạc nữa... Hai ả không nghĩ đến hậu quả mà bắt đầu việc cưa đổ Diệp Nhất Thành và Từ Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.