“Thật ra ông không hy vọng chuyện này truyên ra ngoài, nhưng nếu thật sự chỉ có một các này thì ông không có ý kiến.” Công tước Otto thở dài, cong lưng đứng lên, chống gậy chậm rãi đi ra phòng ngoài.
Nguyễn Kiến Định nhìn thấy thì không đành lòng, muốn gọi lại, tuy rằng rất muốn ông ta dừng lại, rất muốn nói với ông ta rằng chuyện này không còn là phép thử nữa, nhưng hiện tại Abel giống như một quả bom, đặt ở đỉnh đầu mỗi người, ai cũng không biết khi nào ông ta sẽ rơi xuống đầu mình, hay là rơi xuống đầu người khác, thật sự là làm cho người ta kinh hồn táng đảm!
“Anh cả, có một số việc luôn phải đối mặt, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa Tri Hạ về phòng nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi.” . Truyện Bách Hợp
Sau khi nói xong thì Tư Mộ Hàn đứng lên, đập nhẹ lên vai của Nguyễn Kiến Định rồi rời khỏi phòng, ngay lập tức cả phòng không chỉ yên tĩnh lại mà còn vắng lặng hơn, Nguyễn Kiến Định đứng tại chỗ nhìn ra mặt trăng đang lên cao một chút bên ngoài cửa sổ, trời sắp sáng thì mới đi ra khỏi phòng.
Ở bệnh viện tâm thần, Dương Thừa Húc thấy Tần Văn Hưng điên điên khùng khùng thì cắt đứt hoàn toàn tâm tư muốn dẫn ông ta đi, từ bệnh viện trở về, anh ta lập tức đi tới sân bay, hai người ngồi lên máy bay trở về.
“Thời gian dài như vậy cũng qua rồi, Thừa Húc cũng trưởng thành rồi!” Bị giam cầm cả tháng trời, nhuệ khí ban đầu của Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/391108/chuong-4003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.