“Đã tìm thấy thứ đó rồi, nhưng mà muốn mang nó ra ngoài thật không dễ dàng, mẹ không biết mật mã.”
“Bà tìm được cái két sắt đó rồi à, nó ở đâu, đưa tôi đi xem với!” Mới có hai tiếng đồng hồ mà đã tìm ra rồi, tối hôm qua anh ta ở đây tiêu tốn thời gian cả một đêm vẫn không hề có chút mạnh mối nào, cho nên phải nói đây chính là kỹ thuật chuyên môn đó sao!
Hứa Minh Ngọc đưa Dương Thừa Húc vẫn còn đang ngơ ngác đi vào trong góc tường, sau khi lấy một vài cuốn sách ra khỏi giá sách rồi lại sắp xếp lại một lần, hai tay dùng lực đẩy giá sách ra, đằng sau liền lộ ra một chiếc két sắt màu đen cao bằng nửa người.
Ánh đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống hệt như một thanh kiếm, cắm thẳng vào trái tim Dương Thừa Húc.
Đồ ở đó đã tìm được rồi, nếu mang đi không được, vậy thì anh ta thật sự là kẻ ngu bẩm sinh mà! Hai người ghé đầu vào nhau, cùng nhìn chằm chằm chiếc két sắt một lúc lâu, nhưng mà Dương Thừa Húc càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, mặc dù thứ đồ chơi này đã lớn hơn rất nhiều lần, nhưng mà hình như giống hệt với chiếc két sắt mà lúc trước bố đã giao cho anh ta, vậy có khi nào mật mã cũng là Chẳng biết sao lại nảy ra suy nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không hề có chút lạ lẫm, nhập liền một dãy số lên trên, két sắt có phản ứng sau đó vang lên một tiếng “click!”, két sắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/391093/chuong-3988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.