Trần Mộc Châu giúp Dương Thừa Húc đến phòng làm việc của tòa nhà chính, cô ta còn lén trốn mấy vệ sĩ của mình chạy đến đây.
“Dì à, cháu biết mấy năm nay dì sống cũng không dễ dàng gì. Mấy ngày nay chung sống với nhau cháu cũng thích dì lắm, nếu như dì có cách có thể đi thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Dương Thừa Húc anh ta điên rồi. Anh ta không còn là con người hiền lành tốt bụng như trước nữa rồi.”
Trần Mộc Châu nắm lấy bàn tay có vài nếp nhăn của Hứa Minh Ngọc, vừa nhìn ra cửa, vừa hoảng sợ nói.
“Chúng ta phải chờ đợi, dì không nhất thiết có thể đi hoặc không đi, nhưng dì đã hứa sẽ đưa cháu rời khỏi đây nên nhất định dì sẽ không nuốt lời, cháu đừng lo lắng quá!” Xoa xoa mái tóc của Trần Mộc Châu, Hứa Minh Ngọc cuối cùng nở một nụ cười nhạt, bàn tay bà ta cũng không còn lạnh như băng như lúc ban đầu nữa.
“Cháu có thể làm được gì thì xin dì cứ nói cho cháu biết, dù sao cháu vẫn hy vọng dì có thể đi cùng cháu, con biết dì nhất định phải có cách để để an toàn rời khỏi đây, chỉ cần lúc dì đi rồi đừng nên quá lo lắng cho Dương Thừa Húc, dì lo cho anh ta nhưng anh ta lại không hề lo lắng cho dì chút nào…”
“Dì không lo lắng cho nó, chỉ là dì không thể buông bỏ Dương Minh Hạo. Đời này dì nợ anh ấy quá nhiều rồi. Nếu không gặp anh ấy dù chỉ một lần, cho dù có chết dì cũng không nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/391089/chuong-3984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.