Sau khi nói xong thì cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vỗ cánh tay Nguyễn Kiến Định, cười híp mắt cầm cặp đựng giấy tờ của anh ta quay lại phòng khách.
“Anh không ở đây, sao em không đi tìm Tri Hạ?” Đôi mắt Nguyễn Kiến Định sâu thẳm, anh ta đi lên bóp gương mặt nhỏ của Nguyễn Minh Tú, mặt không thay đổi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông ngồi cạnh cô ấy, trong lòng anh ta đã có kết luận ban đầu.
“Tự em muốn về đây, trước đó em còn đi chơi với Tri Hạ mà, hơn nữa, em cũng không thể làm kỳ đà cản mũi được, em vẫn hiểu cái này lắm đấy!” Nguyễn Minh Tú nói xong thì nhíu mày với Nguyễn Tri Hạ.
“Sao lại ăn cơm vào giờ này?” Thấy cô gái nhỏ không ghét bỏ mình tiếp xúc thân mật với cô ấy, khỏe mỗi Nguyễn Kiến Định hơi cong lên, thuận thế ngồi xuống cạnh cô, ngón tay khẽ chuyển, động tác ngạo mạn lau ít dầu mỡ dính trên khóe môi cô ấy.
“Chắc anh chính là anh Otto rồi! Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu… Ôn Đức Duy đã đến đây mấy ngày rồi nhưng anh ta chưa từng cố ý thăm dò Nguyễn Kiến Định, chỉ biết anh ta là người kế thừa gia tộc Otto đời tiếp theo nên nghĩ anh ta cũng mang họ Otto, thuận miệng gọi ra luôn.
“Ôn Đức Duy, anh ta là Nguyễn Kiến Định..” Nguyễn Minh Tú đỡ trán, không dám nhìn Nguyễn Kiến Định, cô ấy kéo ống tay áo nói nhỏ với anh ta. . Ngôn Tình Hài
Quả thực chuyện gọi sai tên thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/391028/chuong-3922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.