Vì vậy, đằng sau xưởng sản xuất này chắc chắn có vấn đề, chỉ do mọi người tạm thời chưa phát hiện ra mà thôi.
“Tôi sẽ bảo người đi điều tra thử, còn điều gì khác không?” Nguyễn Kiến Định đặt một tay lên đùi gõ nhịp, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay còn lại thì vô thức xoa vào nhau, cau mày nghĩ đến một số chuyện không được tốt cho lắm.
“Anh nghĩ tôi là thần tiên sao? Trong tình trạng bị thương nặng như vậy còn dò la được nhiều tin tức thế rồi, còn gì muốn biết nữa thì tự mình đi nghe ngóng, có rất nhiều lời đồn trong những lời bàn tán của người dân địa phương về người anh muốn biết”
Vũ Nguyên Hải tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Kiến Định, cảm thấy vết thương bên hông đau nhói, anh ta bèn ngồi cách xa Nguyễn Kiến Định một chút.
“Không biết thì nghỉ ngơi cẩn thận đi, đợi anh khỏe lên rồi thì giúp đỡ tiếp cũng không muộn.” Nhưng mà, những điều đó đã đủ cho anh ta đi điều tra rồi, dù sao cũng là chuyện mấy năm trước, có khi những người biết chuyện cũng quên gần hết rồi, muốn tìm được ai đó hỏi cho rõ ràng e là rất khó.
Hai người không cần nói với nhau về mục đích, sau khi Nguyễn Kiến Định xuống xe thì căn dặn người chăm sóc tốt cho Vũ Nguyên Hải rồi đi lên lầu luôn, có manh mối rồi thì phải nhanh chóng hành động, động tác của anh ta phải nhanh, chính xác và tàn nhẫn, nếu không thì đến lúc đó anh ta hẳn đã xảy ra chuyện rồi.
Suy nghĩ một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/391020/chuong-3914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.