“Trần Mộc Châu, ăn cơm trưa thôi, hôm nay chúng ta ăn mì được không!”, Dương Thừa Húc bước vào không một tiếng động, bê khay cơm trưa đến, anh ta giống y như ma quỷ, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, Trần Mộc Châu bị dọa cho sợ run người, ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn anh ta, ra sức gật đầu.
Không ăn đồ anh ta mang đến thì nhất định phải chịu hậu quả, cô ta không muốn nếm thử loại cảm giác kinh hoàng đó lần thứ hai.
Dương Thừa Húc bước đến, không để ý đến biểu cảm trên mặt của Trần Mộc Châu, trên mặt anh ta là một nụ cười vui vẻ, ánh mắt híp lại lấy đôi đũa gắp thức ăn đưa đến trước miệng cô ta, thi thoảng còn chạm lên mặt cô ta, chắc chắn tâm tình của anh ta đang rất tốt.
“Em,em ăn, ngày hôm qua anh đã đồng ý sẽ cho em ra ngoài một chút, khi nào thì chúng ta đi…”
Trần Mộc Châu cúi đầu cố gắng ăn, trên mặt mang theo biểu cảm hoảng sợ, giống như một con động vật nhỏ đang bị thương vậy.
Dương Thừa Húc cảm thấy thỏa mãn, nắm chặt lấy cằm cô ta, nhìn một lát rồi gật đầu: “Anh nói được thì sẽ làm được.”
Nói xong, anh ta đưa tay xuống thắt lưng móc từ trong túi ra một cái chìa khóa, cởi bỏ cái xích khóa cổ chân cô ta trên đầu giường ra: “Đi thôi!”
Như vậy không khác gì một con chó của anh ta, Trần Mộc Châu im lặng đi theo anh ta ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390972/chuong-3866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.