Trong xe im lặng đến phát sợ, tài xế mắt nhìn thẳng, mặt mũi cũng bình tĩnh.
Từ lúc bắt đầu lên xe đến giờ, Giang Húc Đông vẫn im lặng. Lúc này, anh ta lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn người ngồi trước mặt rồi cười lạnh.
Mỗi lúc xe đi qua khúc cua lại lẳng lặng ngôi sát cửa hơn một chút. Cho đến khi xe chạy được hai tiếng, ngoài trời đã tối hẳn, Giang Húc Đông đã thành công đến sát cửa.
Anh ta đưa tay ra thôi là có thể mở cửa ra rồi. Nhưng mà loại xe này cần sự điều khiển của người lái, sau khi anh ta thử xem liệu có mở được hay không thì anh ta lại tiếp tục đắm chìm.
Xe đang đi về đâu, rốt cuộc, điều gì đang đợi ông ta ở phía trước? Có lẽ ngoại trừ Nguyễn Kiến Định ra thì sẽ không có ai biết được cả. Giang Húc Đông mím môi, thu tay về rồi đặt lên đùi mình, trở vê dáng vẻ như ban đầu, giống như anh ta chưa làm gì cả.
Nguyễn Kiến Định vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của ông ta. Những tiểu xảo kia làm sao có thể qua mắt được anh ấy. Chỉ có điều, anh ấy biết, cho dù anh ta có giãy giụa ra sao thì cũng vô ích mà thôi. Cho nên, vừa nãy mới bắt đầu trông coi lỏng lẻo hơn.
Qua một giờ đồng hồ, không biết là Giang Húc Đông đã âm thâm thử mất bao nhiêu cách nhưng vẫn không thành công. Cho đến khi đã đến chỗ cần đến, anh ta mới bị vệ sĩ lôi ra khỏi xe. Sau đó, anh ta bị trói lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390964/chuong-3858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.