Dương Minh Hạo còn chưa kịp nói gì, Dương Thừa Húc đã kích động xông đến, gân xanh trên cổ anh ta lồi hết cả lên, làn da cũng đỏ bừng, nhìn có vẻ như tâm trạng tương đối kích động.
“Có thể làm được hay không là chuyện của tôi, nếu như cậu bị Abel phát hiện, chắc chắn tôi sẽ không cứu cậu đâu, cho nên tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định, tôi chỉ cho hai người một cơ hội thôi, rốt cuộc ai đi ra ngoài, ai ở lại chỗ này?”
Cách làm này, người đi ra ngoài tất nhiên là còn có thể sống sót, người ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, nhưng nếu người đi ra ngoài có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì hai người đều có thể thoát được, chuyện này đã trở thành một câu hỏi khó.
“Để Dương Thừa Húc ra ngoài đi, cậu đã nhốt tôi nhiều ngày như vậy rồi, tất nhiên Abel sẽ không tin tưởng tôi nữa, nhưng mà Thừa Húc thì khác. Abel còn chưa hiểu rõ về nó, ông ta cũng không biết mấy ngày rồi Thừa Húc đã đi đâu, chuyện này, chỉ có nó mới làm được.”
Lần này coi như trả hết sạch món nợ năm đó, Dương Minh Hạo nhắm mắt lại, sống lâu như vậy ông ta cũng tương đối thỏa mãn rồi, không có yêu cầu xa vời nào khác, có thể sống tiếp thì sống, không thể sống nữa, chết cũng không tệ.
“Được, nếu ông đã cương quyết như vậy, tất nhiên là tôi không có ý kiến gì.” Nguyễn Kiến Định khẽ gật đầu, đối với lựa chọn này của Dương Minh Hạo đúng là khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390948/chuong-3842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.