Tư Mộ Hàn vẫn đang suy nghĩ miên man, ngay cả quản gia đi từ lúc nào anh cũng không phát hiện ra. Tư Mộ Hàn khẽ thở dài một hơi, lúc này dù có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, tình cảm giữa anh và Tri Hạ đã không thể nào chia lìa được nữa rồi, cho dù giữa hai người có thù sâu hận lớn, anh cũng sẽ không chia tay với cô, đời đời kiếp kiếp, anh nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cô gái nhỏ của mình.
“Đang hỏi anh đó, sao anh không để ý đến em? Mộ Hàn, rốt cuộc anh đang nghĩ chuyện gì vậy?” Gọi Tư Mộ Hàn mấy lần cũng không thấy anh có chút phản ứng nào, Nguyễn Tri Hạ vội vàng lắc lắc tay anh, cô bĩu môi một cái, có chút tức giận.
Đã suy nghĩ thông suốt rồi, lúc này Tư Mộ Hàn mới có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác. Nhìn thấy cục nợ không mời mà đến, anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện công ty, ngày mai anh định đến công tay một chuyến, đã nói trước rồi đó nhé, em phải đi cùng với anh!”
Anh khẽ véo mũi cô một cái, rồi đột nhiên bế cô đứng dậy, nhanh chân rảo bước đi vào trong nhà. Nguyễn Tri Hạ hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh cười vui vẻ, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chút nào.
Tư Mộ Hàn sải bước rất dài, rất nhanh đã về đến phòng mình, khi thả người ngã xuống giường, cũng đúng vào lúc ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ biến mất nơi cuối chân trời, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390944/chuong-3838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.